Xem ra lần này Ninh Tiệp Dư thật sự dốc lòng chuẩn bị, khiến Huệ phi trong lòng vô cùng vừa ý.
Khi lễ vật của vị quý nhân cuối cùng đã được dâng lên, quà tặng của Thái Hậu cũng tới nơi.
Chúng phi tần nghe danh một loạt lễ vật được xướng lên, ai nấy đều không khỏi ngưỡng mộ.
Chốn hậu cung, dẫu không được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng nếu được Thái Hậu ưu ái, cũng xem như có chỗ nương tựa. Huống hồ, Huệ phi còn nắm giữ thực quyền, cai quản toàn bộ hậu cung, nên những kẻ muốn lấy lòng nàng cũng chẳng thiếu. Có điều, Huệ phi lại quá đỗi giản dị, chẳng chú trọng son phấn hay trang sức. Lưu Quý Nhân thầm nghĩ, với địa vị nhị phẩm phi tần, nếu là nàng, nhất định sẽ phục sức lộng lẫy, tỏa sáng hơn người.
Huệ phi bước tới nhận lễ.
Dương Chiêu Nghi nhìn thấy Hoàng Môn mang vào một chiếc rương lớn, bèn nhẹ nhàng nói như an ủi:
“Hoàng Thượng tất sẽ sớm ban lễ thôi.”
Huệ phi chỉ cười nhạt, thưa rằng:
“Lễ của Thái Hậu ban, thần thiếp đã cảm thấy không dám nhận, huống chi là quà từ Hoàng Thượng. Chỉ là một ngày sinh thần nhỏ bé, có đáng là gì đâu.”
Một ngày sinh thần nhỏ nhoi mà đã được thế này, đủ thấy Thái Hậu yêu quý Huệ phi ra sao. Nhưng dẫu nàng lao lực ngày đêm, cuối cùng Hoàng Thượng vẫn chẳng màng đến. Dương Chiêu Nghi không khỏi cảm thán, ngay cả Ninh Tiệp Dư, một người địa vị thấp hơn, còn được chú ý hơn nàng. Nàng nhẹ mỉm cười, cất lời:
“Tỷ tỷ quả thực là hiền lương thục đức.”
Chốn hậu cung này, phi tần đều chẳng phải hạng tầm thường, nhưng Ninh Anh lại chẳng hứng thú với những lời bóng gió này. Nàng nghĩ, đấu đá mấy cũng chỉ bại dưới tay một người mà thôi. Tay ôm lò sưởi, nàng chỉ mong mau được hồi cung, vì nơi đây than lửa chẳng đủ sưởi ấm.
Thấy giờ lành đã đến, Huệ phi mời mọi người cùng dùng bữa.
Món ăn nóng hổi được bưng lên, Ninh Anh dùng bữa xong, thân mình ấm áp hơn, thần sắc cũng thoáng giãn ra.
“Tỷ tỷ, khi rảnh rỗi, liệu có thể chỉ dạy muội đánh đàn không?” Từ Quý Nhân ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Tài nghệ của tỷ thật khiến muội hâm mộ.”
Từ Quý Nhân trời sinh dung mạo kiều diễm, đặc biệt khiêu vũ lại càng động lòng người. Ninh Anh đáp:
“Muội đã muốn học, ta tất nhiên sẵn lòng dạy. Nhưng học đàn chẳng phải chuyện sớm chiều mà thành. Ta học đến nay đã mười hai năm. Nói vậy, muội học múa cũng đâu dễ dàng gì.”
Từ Quý Nhân thoáng ngập ngừng, ý định thân cận lại chẳng đạt, đành ngậm ngùi không nói.
Trương Quý Nhân chen vào:
“Đúng vậy, ta học sáo cũng mất mười năm. Muội có công phu này, chẳng bằng luyện thêm điệu múa của mình thì hơn.”
Từ Quý Nhân nghe vậy, chẳng biết đáp sao, đành im lặng.
Dùng bữa xong, quà của Hoàng Thượng vẫn không được đưa tới. Điều này cho thấy, trong mắt Hoàng Thượng, ngày sinh thần của Huệ phi chẳng hề quan trọng. Dương Chiêu Nghi không khỏi nén cười, khóe môi khẽ nhếch.
Thấy trời đã khuya, chúng phi tần lần lượt cáo từ.
Trên đường trở về, Dương Chiêu Nghi dẫn đầu đi trước. Ninh Anh cùng các quý nhân quen thân đi chung một đường. Dọc đường, vài người có ý thân cận, vây lấy nàng trò chuyện không ngớt, tựa như chúng tinh phủng nguyệt.
Đêm nay ánh trăng nhạt nhòa, dù cung nữ giơ đèn, bốn phía vẫn mịt mờ. Khi Hồng Tang vừa định nhắc chủ tử rẽ phải, thì một tiếng kinh hô vang lên, thân ảnh xanh nhạt của Ninh Anh đột ngột ngã nhào về phía trước.
Hồng Tang vội lao tới, nhưng không kịp.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Trước khi ngã xuống đất, Ninh Anh theo bản năng dùng tay chống đỡ, lòng bàn tay lập tức đau nhức.
“Chủ tử, người không sao chứ?” Bên tai vang lên tiếng Hồng Tang và Nguyệt Quế lo lắng.
Ninh Anh nâng tay lên, thấy vài chỗ chảy máu. Nhìn xuống mặt đất, nàng phát hiện một vài mảnh đá vụn sắc nhọn nơi vừa ngã.
Hồng Tang giận dữ quát: “Ai dám đẩy chủ tử? Là kẻ nào?”
Chúng quý nhân giật mình, lùi lại phía sau. Duy chỉ có Trương Quý Nhân tiến tới, ngồi xuống bên Ninh Anh, nhẹ giọng khuyên: “Mau thỉnh thái y xem qua, tránh để lại vết sẹo.”
Hồng Tang lập tức sai Nguyệt Quế báo lên Huệ phi rồi gọi thái y. Sau đó, nàng cao giọng: “Kẻ làm, sao không dám nhận? Là ai sai khiến cung nữ làm chuyện này?”
Ninh Anh ngăn lại, nhẹ giọng: “Là ta bất cẩn, đỡ ta trở về .”
Hồng Tang nhìn thấy máu thấm trên tay Ninh Anh, đôi mắt không kìm được mà đỏ hoe:
“Chủ tử, chắc hẳn rất đau, cớ gì lại dễ dàng bỏ qua như vậy? Người vốn dĩ an tĩnh, chẳng tranh đoạt với ai, thế mà những kẻ này ngày càng quá đáng!”
Nhưng biết làm thế nào? Chẳng lẽ lại tra hỏi từng người?
Chẳng phải chuyện nhỏ mà muốn dấy lên thành lớn. Huống chi hôm nay là ngày sinh thần của Huệ phi, nếu náo loạn e lại bị hiểu lầm là cố ý gây chú ý. Ninh Anh lạnh lùng nói:
“Đỡ ta trở về.”
Hồng Tang không có cách, đành vâng lệnh.
Trên đường đi, nàng vẫn bực tức nói:
“Những kẻ này thật lòng dạ độc ác, chẳng phải chỉ muốn tổn thương tay chủ tử, mà căn bản là muốn hủy dung nhan của người!”
Quả thật, nếu mặt chạm đất, hậu quả chẳng dám nghĩ.
Nữ tử đều quý dung mạo, huống chi gương mặt này của nàng lại giống y kiếp trước. Ninh Anh khẽ chạm vào mặt mình, không khỏi thầm oán Tần Huyền Mục. Lẽ nào vì ban cho nàng cây đàn mà khiến bao kẻ đố kỵ, âm thầm gây họa? May mắn nàng vận khí tốt, dung nhan không bị tổn thương. Nếu không...
Hồng Tang vẫn không cam lòng, nói:
“Chủ tử, tay người bị thương thế này, sau này làm sao dâng khúc cho Thái Hậu? Chi bằng người hãy diện kiến Thái Hậu, cầu bà làm chủ.”
Thái Hậu yêu quý chủ tử, lẽ thường mà nói hẳn sẽ bênh vực.
“Ngươi nghĩ Thái Hậu vì nghe vài khúc đàn mà sinh tình sâu nặng ư? Nghĩ thật ngây thơ.”
Ninh Anh nhẹ nhàng nói: “Chuyện này, để tự ta giải quyết.”
Trong lòng nàng đã sớm đoán ra kẻ đứng sau. Nếu quả thật là kẻ ấy, ngày sau tất trả lại gấp đôi. Nhưng nay không bằng chứng, chẳng lẽ để người ta chê cười? Nàng cười nhạt:
“Thôi đi, Hồng Tang. Làm người nên rộng lượng, những kẻ ấy cũng đều đáng thương, hà tất phải so đo?”
Hồng Tang nghe vậy mà nghẹn lời, đành im lặng.