Editor:NgN
Mấy ngày
trôi, ngược lại là nghênh đón thời cơ.
Hoàng thái
hậu triệu Ninh Anh vào Vĩnh An cung.
Hồng Tang cảm
thấy đây là một cái cơ hội tốt, thầm chờ
mong chủ tử tâm tình đã khôi phục, đừng cùng tiền đồ của mình giận dỗi . Nàng chuẩn
bị cho Ninh Anh ăn mặc thật tốt:
"Từ
khi chu tử vì hoàng thượng ngăn đỡ mũi tên, thái hậu cũng ngày càng thích chủ
tử."
Hoàng thái
hậu vốn có con trai, nhưng lúc bảy tuổi lại chết yểu, làm nàng đau đến không muốn
sống, cho nên lúc ấy mẹ đẻ của Tần Huyền Mục là Liễu uyển nghi sau khi qua đời,
nàng không vó cách nào nuôi dưỡng đứa nhỏ này, tiên đế liền giao cho Hứa chiêu
dung, về sau Hứa chiêu dung bất hạnh qua đời, Tần Huyền Mục lại bị đưa đến bên
người của Vương chiêu nghi , hai năm sau, Vương chiêu nghi cũng chết, lúc này mới
bị hoàng thái hậu tiếp nhận.
Hoàng thái
hậu khi đó đã điều chỉnh tốt tâm tình, đem Tần Huyền Mục xem như con trai ruột
của mình đối đãi, may mà hắn cũng không chịu thua kém,Trong tám vị hoàng tử thể
hiện hết tài năng, cuối cùng đoạt được vương vị.
Cho nên
Ninh Anh vì Tần Huyền Mục không để ý đến tính mệnh, vẫn làm hoàng thái hậu có chút xúc động.
"Lần
trước thưởng tuyết ngươi không đến, bây giờ thân thể khá hơn chưa?" Hoàng
thái hậu ngữ khí hòa ái.
Ninh Anh
khom người nói:
"Đã khỏi
hẳn, là thần thiếp sai, hẳn là sớm đi đến bái kiến thái hậu nương nương."
Hoàng thái
hậu cười lên:
"Ta không triệu kiến, nếu như không chuyện
quan trọng ngươi sao lại dám đến?" Trừ phi chính nàng có hứng thú, nếu
không ai cũng không thể tới quấy rầy,
"Ngồi xuống đi, đừng câu nệ."
Ninh Anh lên
tiếng đáp ứng, nghiêng người ngồi xuống ghế cung nữ đã dọn.
Trời lạnh,
nàng áo ngắn màu đỏ nhạt, gương mặt trắng muốt như ngọc, một đôi mắt trong như
nước sâu thẩm như biết nói, hoàng thái hậu nghĩ thầm nàng nếu là nam tử chắc chắn
sẽ thích dạng cô nương này, nhưng nhi tử nàng lại hết lần này đến lần khác thờ
ơ, trong mắt hắn chỉ có chính sự.
Cứ tiếp tục
như thế, nàng khi nào mới có thể ôm tôn tử?
Hoàng thái
hậu thần sắc lộ vẻ lo lắng.
"Ninh
tiệp dư,bằng không ngươi đánh một khúc
cho thái hậu nương nương giải sầu?" Khương ma ma nhìn thái hậu tâm tình
không tốt, nhịn không được đề nghị.
Đây là cung
nữ đã hầu hạ bên mình mấy chục năm , hiểu rõ tâm tư của nàng, hoàng thái hậu
nói:
"Ta thực
sự muốn nghe ngươi đàn khúc « đông tuyết »." Tuy nói trong cung không thiếu
phi tần biết đánh đàn , nhưng dáng vẻ Ninh Anh đánh đàn đúng là cảnh đẹp ý vui,
giống như bức tranh.
"Thái
hậu nương nương không chê, thần thiếp nguyện ý bêu xấu."
Hoàng thái
hậu liền để cung nữ dìu nàng đi đến bàn để đàn.
Cũng không
phải là đầu đánh đàn trước mặt thái hậu nương nương, Ninh Anh lúc này trong lòng thư thái, thần sắc
tự nhiên đem ngón tay rơi trên dây đàn.
Trong nháy
mắt, đàn ngọc liền phát ra những thanh âm dễ nghe, tiếng đàn lúc như suối, lúc như mây,lúc nặng như sơn, gấp như sóng biển,
cao thấp, đem một khúc « đông tuyết » đàn đến làm cho người nghe như bước vào kì
quan, phảng phất nhử trên đỉnh núi cao, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi.
Hoàng thái
hậu đắm chìm trong đó, liền hô hấp đều trở nên nhẹ nhàng.
Một hồi
lâu, tiếng đàn ngừng, dư âm lại
"Những
ngày qua, ngươi chuyên tâm luyện đàn phải không ?"
Hoàng thái hậu cười nhìn Ninh Anh, "Nhũng
nhạc công trong cung sợ rằng vẫn kém hơn ngươi."
Ninh Anh khẽ
giật mình, sau đó hiểu được.
Nàng kiếp
trước là nữ phi thái phó , từ nhỏ có danh sư chỉ điểm, cầm nghệ phi phàm, nhưng
sau khi xuyên vào trong sách liền quên mất, việc đánh đàn cũng không nhớ rõ, lại
học một lần nữa . Bây giờ bởi vì nằm mơ nhớ ra, bất tri bất giác liền dung hòa
được kỉ xảo đánh đàn trước kia.
"Thái
hậu nương nương quá khen, tần thiếp chỉ là học thêm chút công phu, không so được
danh sư trong cung ."
"Chớ
khiêm nhường, ta có thể nghe lầm sao? Ngươi là tài nữ này hoàn toàn xứng đáng, " hoàng
thái hậu cực kỳ thích, "Tiếp tục đàn ra một khúc ." Nàng muốn nghe cho
tận hứng.
Ninh Anh
đương nhiên không có khả năng cự tuyệt thái hậu.
Tiếng đàn lại
lần nữa vang lên .
Chờ đàn
xong, hoàng thái hậu ban trâm vàng cho nàng.
Nhìn Ninh
Anh rời đi, hoàng thái hậu than nhẹ tiếng nói: "Làm cho ta nhớ tới Thanh
Nghiên, đứa nhỏ này cũng sinh một đôi hài tử , lại không thích đánh đàn, hết
lần này tới lần nói ngọt, làm nũng ta muốn ta bỏ qua việc học đàn . Lần này đi
theo cha mẹ của nàng đến Việt châu, cũng không biết như thế nào."
Biêt đó là
cháu gái của thái hậu, Khương ma ma nói: "Nương nương nhớ Liêu cô nương, bất
quá liền nói hoàng thượng triệu Liêu đại
nhân hồi kinh đô."
"Hậu
cung há có thể tham gia vào chính sự?" Hoàng thái hậu nhíu mày.
Khương ma
ma chớp mắt, cười nói:
"Hoàng thượng gần đây mới cắt chức thượng
thư của Lưu đại nhân thượng, còn nói kinh đô thiếu người tài, chắc hẳn rất
nhanh sẽ triệu Liêu đại nhân hồi kinh."
Biểu muội
phu này của đúng là nhân tài khó gặp, hoàng thái hậu chậm rãi lộ ra ý cười.
Đi đến cửa
điện Hồng Tang nói khẽ:
"Chủ tử,
nhìn thái hậu thưởng thức ngươi, cây
trâm này là châu báu, chủ tử không phải là không có cơ hội."
Ninh Anh
nói: "Cơ hội gì?"
"Thái
hậu thích chủ tử tất nhiên liền sẽ nói tốt trước mặt hoàng thượng, đây không phải
là một cơ hội sao?"
Thái hậu mà
nói mà có tác dụng, hắn sẽ một mực không phong hậu? Ninh Anh xì khẽ: "Còn
tưởng ngươi có biện pháp gì tốt."
Hồng Tang
chờ đợi mà nói: "nô tỳ thật có biện pháp, chủ tử sẽ nghe nô tỳ?"
Ninh Anh
nói: "Mơ tưởng."
Thế còn hỏi
nàng làm gì, vui đùa nàng sao? Hồng Tang kém chút tức khóc.
Rất nhanh
liền đến tháng mười một.
Mấy ngày
trước lại có một tuyết lớn, trong Trừng Thụy đình vì lâu năm không tu sửa nên bị
đổ, đám thợ thủ công vội vàng thanh lý xây dựng ngày đêm làm không ngừng nghỉ,
bởi vì gần Văn Đức điện Tần Huyền Mục cảm
thấy rất ồn ào, tạm thời dọn qua Cảnh Nhân cung để phê duyệt tấu chương.
Thăm dò được
tin này, Lưu quý nhân liền một phen ăn mặc một cách tỉ mỉ .
Nhìn lên trời
không còn sớm, nàng vội vàng đi ra ngoài: "Đều nhanh chút, cũng không thể
để người khác nhanh chân đến trước!"
Hai cái
cung nữ bước nhanh đuổi theo.
Tạo cơ hội
cùng hoàng thượng ngẫu nhiên gặp mặt thật không dễ dàng, Lưu quý nhân cũng bỏ ra rất nhiều công phu mới chọn được nơi
thích hợp. Lúc này nàng giả bộ như phơi nắng đọc sách, ngồi lên đệm gấm phủ
trên băng ghế đá, chung quanh có một hàng tử đằng có thể chắn gió, cũng là
không phải rất đột ngột.
Làm xong tư
thế câu nhân nhất , Lưu quý nhân nói khẽ:
"Chờ hoàng thượng tới, nhớ rõ nhắc nhở
ta."
Cung nữ đáp
ứng.
Quả nhiên rất
nhanh, long liễn của Tần Huyền Mụcđi
ngang qua.
Một vị cung
nữ vội nói: "Chủ tử, nhanh."
Lưu quý
nhân lập tức mở sách, làm bộ dáng ng9hiêm túc, thậm chí còn đọc thành tiếng.
Ba người ở
nơi đó, Tần Huyền Mục muôn không chú ý cũng rất khó, nhưng hắn cũng không phản ứng,
loại chuyện này hắn gặp cũng nhiều, ngay hôm qua Từ quý nhân ở nơi đây ngắm
hoa, làm bộ ngã, muốn để hắn dừng lại.
Long liễn
tiếp tục hướng phía trước.
Lưu quý
nhân thấy thế, phảng phất mới phát hiện long liễn, đứng dậy chạy tới hành lễ:
"Thiếp thân gặp qua hoàng thượng, không biết hoàng thượng sẽ đến nơi đây,
thiếp thân . . ."
Thanh âm mười
phần kiều, muốn đem người xương cốt đều mềm xuống, lại càng không cần phải nói đến
chiếc vay sam được lựa chọn kĩ càng, càng khiến cho nàng lộ ra tư thái cực kỳ
mê người, nhưng Tần Huyền Mục không chút động lòng, cho đến khi Lưu quý nhân
buông lỏng ngón tay, tựa như quá mức kích động không cẩn thận đem sách rơi .
Sách trên mặt
vẽ bồn hoa lan thanh thúy tươi tốt ,góc
dưới bên trái có chút gấp vài, cho thay là thường bị đọc qua.
Tần Huyền Mục
mí mắt giật giật, đột nhiên lên tiếng nói kiệu phu dừng bước.
Lưu quý
nhân đại hỉ.
"Ngươi
xem « Chu thị lan phổ »?" Tần Huyền Mục hỏi.
Thanh âm lạnh
lẽo lại dễ nghe, Lưu quý nhân nghĩ thầm Ninh Anh quả nhiên là ngốc, chăm hoa lo
trong điện , hoàng thượng có thể biết nàng bồi dưỡng hoa lan vất vả sao? Vẫn là
chiêu này hữu dụng, nàng cảm giác hôm nay chính mình sắp thành công, ngượng
ngùng nói:
"Hồi hoàng thượng, là « Chu thị lan phổ
», thiếp thân nghĩ muốn trồng mấy chậu hoa lan, khiến người tìm đến sách, nhưng
thiếp thân có vài chỗ vẫn chưa hiểu, vừa rồi chính là xem đếm mê mẩn. . ."
Nàng cực lực để cho thanh âm nghe câu người, thân thể cũng nằm đến hướng thấp.
Tần Huyền Mục
khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.
Thật muốn
xem sách nên trong phòng xem thật tốt, sao có thể xem ở chỗ này? không đề cập đén việc này nữa, lại nói sách
là nàng sai người tìm.
Hắn hỏi: “Tìm
ở nơi nào?"
Lưu quý
nhân sững sờ.
Việc này cùng với suy nghĩ của nàng không giống
nhau, sách là dùng để giữ hoàng thượng lại,
bởi vì hoàng thượng thích hoa lan, từ đó lấy được sự chú ý hoàng thượng đối với
nàng,tâm từ đó sinh ra ý định thân cận, hắn làm sao lại hiếu kì lai lịch của
quyển sách? Trong cung có nhiều tàng thư như thế, không nên a.
"Này,
thiếp thân là sai cung nữ đi tìm. . ." Nàng có chút luống cuống.
Ấp úng nói
không rõ ràng, nhưng hắn ngược lại đã biết.
Hôm đó đến
thăm Ninh Anh, hắn liếc mắt liền phát hiện hoa lan phổ trên thư án, trí nhớ của
hắn rất tốt, có thể chắc chắn cuốn sách này là của Ninh Anh.
"Là của Ninh tiệp dư đi?" Hắn nói.
Lưu quý
nhân biến sắc.
Nàng thực tế
không nghĩ tới Tần Huyền Mục thế mà lại biết Ninh Anh có quyển sách này, không
phải nghe nói hắn chỉ thăm chốc lát liền đi, tất cả mọi người suy đoán mười câu
nói trong thời gian đó cũng không đủ, không có khả năng Ninh Anh được sủng hạnh,
vậy sao hắn có thể biết này bản « Chu thị lan phổ »? Nghĩ như vậy, nàng đã khẳng
định là Ninh Anh muốn hại nàng.
Lưu quý
nhân bận bịu quỳ xuống:
"Không phải thiếp thân có ý muốn giấu diếm,
chỉ là Ninh tiệp dư không chăm hoa lan, không chỉ đem hoa lan tặng Dương chiêu
nghi, thiếp thân hỏi Ninh tiệp dư mượn sách, nàng cũng không chút do dự cho
thiếp thân. Thiếp thân không muốn sau lưng nói Ninh tiệp dư, sợ nàng có cái gì khó
nói mới. . . Thỉnh hoàng thượng nghiêm trị thiếp thân!"
Còn có chuyện
này?
Tần Huyền Mục
bỗng nhiên nhớ tới bên trái Đường Lê điện trắc điện có mấy bồn hoa lan, phiến
lá xanh biếc, từng cây đều sạch sẽ tựa như mỗi ngày đều có người lau.
Hắn nhàn nhạt
liếc Lưu quý nhân một chút: "Ngươi lui ra đi."
Lưu quý
nhân không có đạt được ý muốn, trong lòng cực kì thất vọng, nhưng Ninh Anh
cũng không chiếm được lợi, nàng ngồi xổm người xuống nhặt sách.
Tần Huyền Mục
nói: "Để sách lại."
Lưu quý
nhân sững sờ, không rõ có ý tứ của hắn, nhưng vẫn làm theo.
Chờ Lưu quý
nhân rời đi , Tần Huyền Mục Cho Bách Tanh đem lan phổ trình lên.
Long liễn lại
đi về trước.
Hắn dựa ra
sau, lật ra vài trang sách, ở phía trên phát hiện một hàng chữ nhỏ, "Vỏ
cây tùng, than củi càng càng tốt."
đối hoa lan tới nói là chất dinh dưỡng rất thích hợp .
Bởi vì mẹ đẻ
từ nhỏ Tần Huyền Mục đã rất thích hoa
lan, lại tiếp tục mở ra những trang sau,
liền xuất hiện những dòng chữ nhỏ
"Mùa hạ tưới nước không thể tưới lên phiến
lá, sẽ lưu lại đốm", " Đặt dưới bóng cây, không thể phơi nâng".
Kiểu chữ thanh tú linh động, để cho người ta có ấn tượng sâu sắc, hắn nghĩ thầm Ninh tiệp dư này không chỉ dùng tâm xem cuốn
sách này, còn tự thể nghiệm ra kinh nghiệm tổng kết chúng viết ra, khó
trách hoa lan trong viện chắm sóc vô
cùng tốt.
Nhưng là của
Lưu quý nhân vừa rồi là ý gì?
Hắn suy
nghĩ một lát, lập tức đem « lan phổ » khép lại, hắn còn không rảnh rỗi đến mức đi
phỏng đoán ý nghĩ của một phi tần phi tần.
*
Tác giả có
lời muốn nói:
Tác giả:
Ngươi sớm muộn cũng sẽ.
Tần Huyền Mục:
Ha ha.