“Được, vậy bọn anh sẽ đợi.”

Động tác của Phương Tranh hơi dừng lại, miếng hoành thánh nhỏ vừa mới gắp lên rơi khỏi đũa.

Lúc tâm trí khẽ nhúc nhích, cô đã che giấu cảm xúc của mình.

“Nhỏ lừa đảo? Vậy là đội trưởng Cố bị lừa tiền, hay là bị lừa tình?” Cô vui vẻ cười, “Hay là… cả người và tiền đều mất rồi?”

Cố Uyên không trả lời.

Phương Tranh lại hỏi: “Em cũng có chút tò mò, phải như thế nào mới có thể lừa được một người như đội trưởng Cố?”

Cố Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, trên môi hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Em cảm thấy thế nào?”

Phương Tranh không nói gì nữa, cúi đầu ăn hoành thánh nhỏ.

Cô quả thực đói bụng, tốc độ ăn cũng nhanh hơn bình thường, nhưng vẫn ăn từng miếng nhỏ, động tác tao nhã đến cảnh đẹp ý vui.

Cố Uyên nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, đôi mắt tối sầm lại, cảm xúc dâng trào chìm thẳng vào vực thẳm đen tối.

Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói không có một chút dao động: “Ăn xong anh đưa em về.”

***

Một bát hoành thánh nóng hổi vào bụng, cả người cũng ​​ấm lên.

Trả tiền xong, hai người bước ra khỏi quán ăn.

Trời càng về khuya, màn đêm càng tối. Đèn neon và đèn hộp bảng hiệu trong hẻm nhỏ được đánh thức từ giấc ngủ say, trang điểm cho màn đêm. Vào thời điểm không người, vừa sầm uất lại hiu quạnh.

Trở lại xe, Cố Uyên đưa tay kéo dây an toàn ra, thắt dây an toàn cho cô một lần nữa.

Quá trình vẫn giống như trước đó, nhưng không nghĩ tới, lúc Cố Uyên nghiêng người tới, Phương Tranh lại hơi ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người vốn đã gần, cứ như vậy mà đụng phải trán của Cố Uyên.

Mặc dù chỉ là một cái lướt nhẹ, nhưng hai người rõ ràng đều sửng sốt một chút.

Phương Tranh mở miệng: “Xin lỗi, vừa nãy em cảm thấy hơi ngứa, cho nên mới…”

“Không sao.”

Cố Uyên đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn về phía trước, nhưng lại không lập tức nổ máy.

Phương Tranh đợi một lúc, trong xe vẫn là một mảng tối yên tĩnh, không khỏi kỳ lạ: “Đội trưởng Cố?”

Vậy mà lại nghe thấy anh gọi tên cô.

“Phương Tranh.”

Ánh đèn trong xe mờ ảo, gương mặt của Cố Uyên khuất trong bóng tối, không thể nào nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.

“Nếu đã rời đi, thì tại sao còn muốn trở lại?”

Phương Tranh sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Là lý do cá nhân.”

“Lý do cá nhân?” Cố Uyên cười giễu cợt một tiếng, giương mắt lên, nhìn cô chằm chằm, “Bây giờ không giả bộ nữa sao?”

Phương Tranh nhìn sang chỗ khác: “Đội trưởng Cố đang nói gì vậy, sao em nghe không hiểu?”

Cố Uyên mất kiên nhẫn nói chuyện với cô, “Lúc ở bệnh viện, tại sao lại nói không quen biết anh?”

Phương Tranh chớp mắt: “Lúc đó vừa mệt vừa sợ, đầu óc choáng váng, ý thức còn chưa quay về, khi đó nói cái gì, em cũng không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?”

Một câu nói này của anh, nói rất chậm.

Dây an toàn trên người đã tháo ra.

Anh nghiêng người về phía cô, che kín cả người cô, cảm giác ấm áp truyền đến, trong nháy mắt, tất cả thanh âm đều chôn vùi ở trong không gian chật hẹp trong xe.

Phương Tranh khẽ mở mắt, trái tim đột nhiên đập loạn xạ.

Không biết qua bao lâu, anh rời đi nửa phút, chỉ chừa lại khoảng cách một ngón tay, đủ để anh mở miệng nói, nhưng vẫn vây kín cô giữa cơ thể của anh và ghế ngồi.

Giọng nói của anh trầm thấp mà chậm rãi, hơi thở mạnh mẽ lại nguy hiểm.

“Như vậy, thì bây giờ quen biết sao?”

***

Lúc xe khởi động lại, không ai nhắc đến chuyện vừa xảy ra cả.

Phương Tranh và Cố Uyên đều rất ăn ý im lặng không nói gì.

Tựa như chuyện xảy ra vừa rồi, chỉ là một cơn ảo giác.

Một đường không nói lời nào.

Cho đến khi cổng vào tiểu khu Hoa viên Tinh Lan gần ngay trước mắt, Phương Tranh mới lấy lại tinh thần, mở miệng: “Thả em xuống ven đường bên ngoài tiểu khu là được rồi.”

Cố Uyên phớt lờ cô, bật xi nhan bên phải, bẻ lái, rồi phóng xe thẳng vào tiểu khu.

“Chỗ nào?” Anh mặt không biểu cảm hỏi.

Phương Tranh thấy anh không có ý dừng lại, thì đành phải nói thật: “Khu E, rẽ phía trước, qua một cái ngã tư nữa.”

Đến dưới lầu của khu E trong tiểu khu, Cố Uyên mới dừng xe lại.

Anh kéo phanh tay: “Về nhà gửi…”

Gửi tin nhắn cho anh.

Cố Uyên hơi dừng lại.

Những lời này còn chưa nói ra, thì đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Phương Tranh vừa mới nới lỏng dây an toàn, nghe tiếng thì nghiêng đầu: “Hả?”

“Không có gì.” Cố Uyên không nhìn cô, tay cầm vô lăng hơi siết chặt, “Đến rồi.”

Phương Tranh cũng không nói gì, mở cửa xe bước xuống xe, đóng cửa ghế phụ bên cạnh ghế lái, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu lại, đi vòng qua bên chỗ ghế lái, khẽ gõ cửa kính xe một cái.

Cửa kính xe trượt xuống, lớp ngăn cách giữa hai người đã bị xóa bỏ.

“Còn cò việc sao?” Cố Uyên mặt lạnh hỏi.

“Đội trưởng Cố, cảm ơn anh đã đưa em về nhà.” Phương Tranh cúi người xuống, nhìn thẳng về phía anh.

Thái độ của Cố Uyên lãnh đạm: “Thuận đường thôi.”

Phương Tranh cong môi: 

“Thư cảm ơn và cờ thưởng, em nhất định sẽ không quên.”

Cố Uyên liếc nhìn cô.

Một lúc lâu sau vẫn không có phản hồi, như thể là chuyện trong dự đoán. Phương Tranh cũng chưa từng nghĩ đến việc nhận được câu trả lời của anh, cô đứng thẳng dậy, định rời đi.

Thì lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh truyền tới ——

“Được, vậy bọn anh sẽ đợi.”

Phương Tranh có chút bất ngờ quay đầu lại, đối mắt với ánh mắt của anh.

Vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm không thay đổi, nhưng đôi mắt đen láy kia, dường như lại càng sâu đen láy sâu xa hơn trước.

Giống như nhận được câu trả lời mong muốn, Phương Tranh mỉm cười hài lòng.

Cô vẫy tay với Cố Uyên, quay người bước nhanh đi vào trong màn đêm.

Cố Uyên nhìn cô đi đến lối vào khu E, lấy thẻ ra vào quẹt, đèn cảm âm ở cầu thang bật sáng.

Anh mím môi dưới tự giễu. Truyện Việt Nam

Đúng vậy.

Bây giờ anh lấy lập trường gì mà nói những lời này?

Cho đến khi đèn cảm âm trong cầu thang tắt, Cố Uyên mới thu hồi tầm mắt, nổ máy, lái xe rời đi.

***

Xe chạy ra khỏi phạm vi tiểu khu Hoa viên Tinh Lan, nhưng lại đi theo hướng ngược lại với đường Thu Hòa.

Đèn đỏ phía trước sáng lên, Cố Uyên giảm tốc độ dừng lại.

Trong lúc chờ đèn xanh, màn hình điện thoại đặt trong hộp để đồ đột nhiên sáng lên kèm theo tiếng thông báo, đặc biệt đột ngột trong chiếc xe hơi thiếu sáng.

Đèn đỏ phía trước đếm ngược còn hơn năm mươi giây, Cố Uyên cầm điện thoại lên.

Một tin nhắn chưa đọc hiển thị trên màn hình khóa, vô cùng ngắn gọn, nhưng lập tức làm rối loạn nhịp tim của anh.

【Em về nhà rồi:)】

Tin nhắn đến từ một dãy số đã im lặng từ lâu.

Mà tên hiển thị là ——

“Đồ lừa đảo”.

***

Phương Tranh trở lại căn hộ, mở cửa, đập vào mắt là một mảng bóng tối.

Xem ra Kiều Tiêu Xuyên còn chưa trở về.

Cô đóng cửa lại, lần mò tìm công tắc bật đèn trong phòng khách.

Căn hộ này là do cô và Kiều Tiêu Xuyên cùng thuê. Một tháng trước, cô có ý định quay trở về thành phố S, nên đã nhờ người bạn thân của Kiều Tiêu Xuyên hỏi thăm phòng óc ở thành phố S.

Tình cờ là người bạn cùng thuê phòng với Kiều Tiêu Xuyên không muốn thuê nữa, địa điểm này giao thông thuận tiện, không gian trang nhã, cách chỗ làm việc của cô rất gần, giá thuê cũng khá phù hợp, cho nên cô đã thuê.

Đi vào phòng, Phương Tranh tiện tay đặt chiếc cặp táp của mình lên bàn, tìm bộ sạc cắm cho điện thoại. Đợi đến khi pin điện thoại đạt 2%, thì mở máy lần nữa.

Cô kiểm tra các tin nhắn chưa đọc trước, trả lời có chọn lọc một số tin nhắn trong đó.

Lúc đang chuẩn bị tắt máy, thì lại mở tin nhắn ra, tìm trong danh bạ một dãy số.

Nhập một vài chữ, gửi đi.

Phương Tranh mím môi, đặt điện thoại xuống, cầm quần áo đi tắm.

Sau khi tắm xong đi ra, Kiều Tiêu Xuyên vẫn chưa quay lại.

Phương Tranh ngồi ở đầu giường, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, cắm điện. Cô để điện thoại lên hai đầu gối, một tay cầm máy sấy tóc sấy tóc, một tay khác nhập tên của Cố Uyên trên trang công cụ tìm kiếm.

Nhấn xác nhận, trang tìm kiếm xoay tròn.

Các kết quả nhảy ra rất đa dạng, nhưng hầu như tất cả đều cùng tên, thậm chí còn có cùng tên với những nhân vật trong tiểu thuyết, phim điện ảnh và phim truyền hình.

[Cô gái lui vào trong góc khóc lóc, cặp mắt trong suốt như nai con đầy vẻ hoảng sợ. “Cô gái, em đây là đang đùa với lửa đấy. Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào hung dữ như em! Rất tốt, em đã thành công khơi dậy hứng thú của anh!” Cố Uyên mỉm cười tà mị một tiếng, từng bước tới gần, “Vì để trừng phạt em, bắt đầu từ bây giờ, em phải…”】 —— Từ Mạng lưới văn học ××.

“…”

Phương Tranh suy nghĩ một lúc, thêm “Thành phố S, Đội đàm phán” vào phía sau cái tên.

Kết quả nhảy ra rất nhanh.

Cô mở xem, tất cả đều là thông cáo báo chí, thỉnh thoảng nhắc tới “Đội trưởng đội đàm phán Cố Uyên”, số trang cũng không dài.

Còn có danh sách công bố học bổng sinh viên khoa chính quy của Đại học S mấy năm trước, danh sách những người có giải trong các cuộc thi từ trung học đến đại học, đủ để chứng minh lý lịch cuộc đời rất xuất sắc của Cố Uyên.

Nhưng một trong số đó, là danh sách công bố những người có giải trong cuộc thi biện luận học sinh trung học ở thành phố S mỗi năm một lần, kết quả tìm kiếm rất nổi bật ——

【Người biện luận xuất sắc nhất: Cố Uyên trường trung học số một thành phố S】

Đôi lời tâm tình của editor: Mới chương 6 thôi đó trời ạ, hôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play