Một giấc này của Ngu
Phương Linh ngủ đến trời đất tối tăm, khi tỉnh lại lần nữa, đã không
biết qua mấy ngày. Cô mở hai mắt, ánh nến mỏng manh xuyên thấu qua lụa
mỏng trên đỉnh đầu, chiếu vào đáy mắt cô.
Bên giường đang ngồi một bóng người, là Bách Lí Triều Hoa. Hắn mặc bạc sam, vạt áo hơi tản ra, tóc buộc sau đầu, một lọn tóc dán gương mặt rũ
xuống.
Hắn ngủ rồi, đầu hơi cúi, lông mi hơi rung động, chỉ dư vệt thâm dưới hai mắt, bán đứng mỏi mệt.
Ngu Phương Linh ngẩn ngơ mà nhìn dáng vẻ khi ngủ của Bách Lí Triều Hoa một
hồi lâu, những ký ức trốn trong bóng đêm, dũng mãnh trào vào trong đầu
cô.
Mặt nạ Mẫu Đơn! Ngu Phương Linh nhớ tới cái gì, la lên một tiếng, chống khuỷu tay ngồi dậy.
“Linh Nhi.” Bách Lí Triều Hoa đột nhiên mở mắt, trong giọng nói lộ ra vui mừng, “Nàng đã tỉnh.”
Ngu Phương Linh đối diện với ánh mắt của hắn, mặt lộ vẻ mờ mịt: “Triều Hoa, ta bị làm sao vậy?”
Cô nhớ mang máng là cả người mình vô lực mà ngã vào trong lòng ngực Bách Lí Triều Ho, phun ra rất nhiều máu.
“Có phải ta bị trúng độc hay không?” Ngu Phương Linh nhớ tới máu màu đen cô phun ra, là dấu hiệu trúng độc.
Chẳng lẽ là ly rượu hợp hoan kia của Phù Loan? Không, Phù Loan còn không định giết cô, nếu như hắn muốn giết cô, hắn có vô số cơ hội để xuống tay,
không cần thiết phải dùng loại thủ đoạn nhàm chán này.
… Là hóa cốt đan.
Ngu Phương Linh nhớ tới, khi cô vừa mới vào Hoa thần giáo, Bách Lí Lam mang đến một chén rượu, rượu trộn lẫn hóa cốt đan. Sau khi ăn hóa cốt đan
vào, vẫn luôn không thấy phát tác, sau lại, cô cùng Bách Lí Triều Hoa
nối lại tình xưa, cô cho rằng Bách Lí Triều Hoa đã sớm âm thầm giải độc
giúp cô, nên cũng không để ở trong lòng.
“Ta sẽ cứu nàng, Linh Nhi, hãy tin ta, ta…”
“Ta tin huynh.” Ngu Phương Linh vươn hai tay, một tay ôm lấy hắn, ngăn lời
hắn nói, ngược lại an ủi Bách Lí Triều Hoa, “Ta sẽ không có việc gì.”
Đáy lòng lại trầm xuống.
Cô chỉ sợ là không cứu được nữa.
Nếu có thể cứu được, Bách Lí Triều Hoa sẽ không mang vẻ mặt này. Hắn không
biết, vẻ mặt của hắn nhìn như sắp phát điên, cho dù hắn có dùng hết toàn lực để duy trì bình tĩnh.
Hóa cốt đan là hắn hạ, khi đó hắn cũng không biết Liễu Uyển Âm chính là cô, hóa cốt
đan khi phát tác ăn chặt vào tim cùng xương, trúng độc chính là cô, giờ
phút này đau đớn lại là hắn.
“Trên người
có đau không?” Bách Lí Triều Hoa đỡ lấy hai vai cô, sức lực nhẹ đến nỗi
giống như cô là mỹ nhân làm bằng sứ, thoáng dùng sức, cô sẽ vỡ nát.
“Không đau.” Ngu Phương Linh lắc đầu, tinh thần thoạt nhìn khá tốt. Cô buông
Bách Lí Triều Hoa ra, dùng tay xoa hai má mình, xoa ra vài phần hồng
nhuận, “Huynh xem, ta vẫn còn ổn lắm.”
Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa hiện lên đau đớn kịch liệt.
Ngu Phương Linh cười cười, giơ tay chải vuốt tóc dài: “Ta ngủ lâu như vậy,
hiện tại nhất định rất tiều tụy, mau, giúp ta lấy gương cùng lược tới,
ta…”
Giọng nói của cô đột nhiên im bặt, cụp mắt, dại ra mà nhìn một dúm tóc dài trên tay.
“Ta, ta hình như bị trọc?” Sau một lúc lâu cô mới tìm về giọng nói của mình.
Vẻ đau đớn dưới đáy mắt Bách Lí Triều Hoa càng ngày càng sâu.
“Thật không ngờ được, ta thức đêm mười năm mà không trọc, làm mấy bài luận
văn cũng không trọc, ngủ một giấc ngược lại trọc. Không sao hết, dù sao
tóc ta cũng dày.” Ngu Phương Linh cong khóe môi.
“Để giúp nàng khỏi bệnh, ta đã cho người đi Dược Vương Cốc cầu một phương
thuốc dưỡng tóc, sẽ giúp nàng nuôi ra tóc dài đen bóng.” Bách Lí Triều
Hoa sờ đầu cô, trong mắt hiện lên ý cười ôn nhu.
Tin tức Ngu Phương Linh tỉnh lại, rất nhanh đã truyền tới tai Bách Lí Lam,
Bách Lí Lam nhanh chóng cho người đưa thuốc phòng bếp đã nấu xong tới.
Bách Lí Triều Hoa bưng chén thuốc, tự mình múc cho Ngu Phương Linh uống thuốc.
Ngu Phương Linh đùa giỡn mà nói: “Ta lần trước nói muốn bỏ hoàng liên vào
trong thuốc chỉ là lừa huynh, huynh sẽ không thật sự trả thù lại chứ?”
Bách Lí Triều Hoa cầm chén thuốc đưa tới bên môi, nhấp một ngụm: “Không đắng.”
Ngu Phương Linh hơi sửng sốt.
Bách Lí Triều Hoa chỉ môi mình: “Không tin nàng nếm thử.”
Ngu Phương Linh tiến lên, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên khóe môi hắn, đầu lưỡi nếm được một tia chua xót. Cô gật đầu nói: “Ngọt.”
Thuốc đắng, nhưng môi hắn lại ngọt.
Ngu Phương Linh uống thuốc xong, Bách Lí Triều Hoa đỡ cô nằm xuống, giúp cô chỉnh góc chăn: “Đại phu nói, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Ngu Phương Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Bách Lí Triều Hoa đi rồi, Ngu Phương Linh từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn, chống đỡ thân thể suy yếu, tìm kiếm ở trong phòng một lần, đến góc
phòng cũng không buông tha.
Không có bóng dáng của mặt nạ Mẫu Đơn.
Đầu cô đầy tro bụi, ngồi xuống đất, mờ mịt mà nhìn ánh đèn. Cô nhớ rõ trước khi hôn mê, chiếc mặt nạ kia đang treo ở bên hông.
Trừ khi Bách Lí Triều Hoa đã giấu nó.
Nếu chỉ là giấu thì thôi, sợ chính là hắn đã huỷ hoại mặt nạ Mẫu Đơn.
Ngoài cửa sổ, ánh mắt Bách Lí Triều Hoa nặng nề mà dừng ở trên bóng dáng Ngu
Phương Linh, bàn tay giấu dưới tay áo, gắt gao nắm chặt một chiếc mặt nạ lạnh như băng.
Là mặt nạ Mẫu Đơn mà Ngu Phương Linh tìm mãi.
Hôm sau lại đây xem bệnh cho Ngu Phương Linh là Úc Cẩm Huyền.
Ngu Phương Linh có chút kinh ngạc, từ khi Úc Cẩm Huyền mang theo người rời
khỏi Hoa thần giáo, ngưng hẳn hợp tác ở đại hội diệt ma, xem như đã
quyết liệt với Bách Lí Triều Hoa, về sau cũng chưa từng đặt chân tới Hoa thần giáo, không nghĩ rằng hắn sẽ xuất hiện ở viện Mẫu Đan.
Rất nhanh Ngu Phương Linh đã hiểu ra, nhất định là Bách Lí Triều Hoa đã lấy thú Ngũ Độc, để Úc Cẩm Huyền ra tay cứu cô.
Hôm nay Úc Cẩm Huyền mặc áo gấm màu đen, không mang mũ có rèm, lúc hắn xách theo hòm thuốc đi vào, theo hắn nện bước, một miếng ngọc bội treo ở bên hông hắn khiến cho Ngu Phương Linh chú ý.
Ngu Phương Linh khó có thể tin mà nhìn ngọc bội phương hoàng triền ti bên hông Úc Cẩm Huyền.
Ngọc bội phượng hoàng triền ti làm sao đã về tay Úc Cẩm Huyền rồi?
Cô còn nhớ rõ là cô còn chưa kịp trả ngọc bội lại cho hắn mà.
Cô đích xác có ý muốn trả lại ngọc bội, nhưng lại sợ bị Úc Cẩm Huyền phát
hiện thân phận, vẫn luôn trì hoãn đến nay, chưa tìm được cơ hội để trả.
Chẳng lẽ là do cô trúng độc quá lâu, ký ức bị thác loạn?
Độc hóa cốt đan này, không khỏi quá đáng sợ.
Úc Cẩm Huyền đứng im bất động mà quan sát ánh mắt Ngu Phương Linh, chậm
rãi đi đến trước người cô, ngồi xuống ghế, lấy ra một dây tơ hồng, cẩn
thận tránh đi da thịt của cô, cột vào cổ tay cô.
Ngu Phương Linh thử hỏi: “Úc cốc chủ, ta có phải không còn sống nổi nữa hay không?”
Úc Cẩm Huyền nâng mắt, khuôn mặt tái nhợt đến dường như trong suốt xẹt qua một tia thương xót: “Ta sẽ cố gắng.”
“Ta quả thật không còn sống nổi.” Độc của cô, tự cô cũng có cảm giác. Tóc
cô từng sợi mà rụng, dường như đã rụng hơn nửa, móng tay cũng bong ra
từng màng đến nỗi chỉ còn lại có hai mảnh, làn da từng chút mà xói mòn,
nhăn như vỏ cây.
Đến cả Bách Lí Triều Hoa cũng không biết, buổi sáng cô đã phun ra một ngụm máu, trộm dùng khăn lau, giấu dưới đáy giường.
Bách Lí Triều Hoa sai người thu hết gương trong phòng, cô vừa rồi cố ý tới
gần Úc Cẩm Huyền, ở đáy mắt đen bóng của hắn thấy được bóng dáng của
mình.
Như cô dữ đoán, lông mày bị bong
một nửa, khuôn mặt xinh đẹp kia, giống như đóa hoa mất đi chất dinh
dưỡng, đã khô héo. Cô sẽ từng chút suy bại, khô héo, chật vật mà chết
đi.
“Có phải chỉ có mỗi đại phu là ngươi coi bệnh cho ta hay không?” Ngu Phương Linh lại hỏi.
Úc Cẩm Huyền ngẩn ra: “Liễu cô nương, ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
“Ta biết ta không sống nổi nữa, có mời nhiều đại phu cũng vô dụng, ta không hy vọng Triều Hoa trút tức giận xuống người các đại phu, nếu hắn định
giết đại phu, ngươi hãy thay ta ngăn cản hắn, cứ nói, là ý của ta.”
Bách Lí Triều Hoa vốn nên là quân tử trời quang trăng sáng, không biết cô đã chọn sai lựa chọn nào, biến Bách Lí Triều Hoa thành một đại ma đầu,
ngay cả vai ác Phù Loan vốn nên sống đến cuối tập, để còn tiến hành trận quyết chiến cuối cùng với Bách Lí Triều Hoa, cũng chết trước ở trong
tay Bách Lí Triều Hoa.
“Được.” Sau một hồi, Úc Cẩm Huyền nói.
Úc Cẩm Huyền khám xong cho Ngu Phương Linh, xách theo hòm thuốc đi ra
ngoài. Tiết Hồng Lệ chờ hắn ở cửa, thấy hắn, liền đi lên trước, thấp
giọng hỏi: “Cốc chủ, chắc chắn là nàng không?”
“Khi nàng nhìn thấy ngọc bội phượng hoàng triền ti rất khiếp sợ, dường như
không biết việc này.” Úc Cẩm Huyền nhíu mày. Có lẽ là hắn cùng Tiết Hồng Lệ đã nghĩ sai, nữ tử tên Liễu Uyển Âm này, cũng không phải là Ngu
Phương Linh.
Mấy ngày sau.
Ngu Phương Linh nằm trên giường một lát, đợi chứng choáng váng thoáng giảm bớt, ngồi dậy, tay run rẩy cầm quần áo mặc vào.
Mấy ngày này thân thể cô ngày càng lụn bại, cô có thể cảm giác được, thân thể này sắp dầu hết đèn tắt.
Cần thiết phải đi.
Cô mặc xong quần áo, sửa lại tóc. Tóc cô đã rụng hết, trên đầu đang mang tóc giả Bách Lí Triều Hoa tìm cho.
Cô lấy một chiếc gương trên đầu giường, bôi phấn lên khuôn mặt đã có đầy nếp nhăn.
Một lát sau, Ngu Phương Linh nâng giọng gọi: “Có ai không.”
Thị nữ canh giữ ngoài cửa đi đến, hành lễ: “Cô nương có gì muốn phân phó?”
“Mời Tề Ngọc công tử đến giúp ta.” Nghe nói Tề Ngọc dính ánh sáng của Úc Cẩm Huyền, nên được đi theo tới Hoa thần giáo, hai ngày nay tâm tư đố kỵ
của Bách Lí Triều Hoa dâng lên, không cho phép hắn bước vào viện Mẫu Đan nửa bước.
“Việc này…” Thị nữ khó xử.
“Ta chỉ muốn nói mấy câu cuối cùng với hắn, phía giáo chủ có ta chịu trách nhiệm, sẽ không trách phạt ngươi.”
Thị nữ do dự một chút, gật đầu: “Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay.”
Đã nhìn ra được đại nạn của Ngu Phương Linh đã buông xuống, dường như bây
giờ chuyện gì Bách Lí Triều Hoa cũng đều thuận theo Ngu Phương Linh.
Đừng nói là gặp Tề Ngọc, lúc này nếu như phải cho Ngu Phương Linh rời đi cùng Tề Ngọc, chỉ sợ Bách Lí Triều Hoa cũng sẽ gật đầu.
Thị nữ đi không bao lâu, đã đưa Tề Ngọc tới. Nghe được tiếng bước chân, Ngu Phương Linh nhanh chóng buông mành xuống, che đậy thân hình của mình.
Tề Ngọc có tình yêu với Liễu Uyển Âm, Liễu Uyển Âm cũng rung động với Tề
Ngọc, hãy để Liễu Uyển Âm ở đáy lòng Tề Ngọc, giữ lại một ấn tượng tốt
đẹp đi.
Thanh niên kia được sự dẫn dắt
của thị nữ, dưới tình thế cấp bách, đã quên lễ nghĩa, nghiêng ngả lảo
đảo mà vọt vào trong phòng, gọi: “Liễu sư muội!”
Nghe nói Liễu Uyển Âm trúng độc, độc kia không có thuốc nào chữa được, đã không còn nhiều thời gian.
Mành màu xanh lá rũ xuống, mơ hồ chiếu ra một bóng dáng.
“Tề sư huynh.” Giọng nói quen thuộc bay tới từ sau mành, “Gần đây huynh có khỏe không?”
“Ta rất ổn, chỉ là Liễu sư muội…”
“Chuyện của ta hẳn là huynh đã nghe nói.” Ngu Phương Linh cười một tiếng, giọng điệu nghe ra rất nhẹ nhàng, “Sống chết có số, Tề sư huynh không cần vì
ta mà đau buồn. Ta lẻ loi một mình đi vào Hoa thần giáo, cũng không có
gì để lưu luyến, may mắn trước khi rời đi còn có thể gặp Tề sư huynh lần cuối… Những tâm ý đó của Tề sư huynh, ta đều biết, chỉ là Uyển Âm phúc
mỏng, nếu có kiếp sau, kiếp sau có duyên, Uyển Âm tất nhiên sẽ không cô
phụ tình cảm của Tề sư huynh.”
Tề Ngọc
ngây người. Một bụng muốn nói, đều đã bị lời này của Ngu Phương Linh
chặn lại, chỉ dư một đôi mắt nhìn bóng dáng phía sau rèm, dần dần ngây
ngốc.
Ngu Phương Linh thở dài một tiếng:
“Đợi sau khi ta chết, Tề sư huynh hãy thu tro cốt của ta lại, cũng không cần đưa về Danh Kiếm sơn trang, tùy tiện tìm một nơi, rải bay theo gió, xem như trả lại ta tự do của cả đời này.”
Cả đời này của Liễu Uyển Âm bị nhốt ở Danh Kiếm sơn trang, đến khi chết đi cũng lặng yên không một tiếng động, thoát khỏi Danh Kiếm sơn trang, tự
do tự tại theo gió mà bay, là tâm nguyện lớn nhất đời này của nàng. Ngu
Phương Linh dùng thân thể của nàng, sẽ hoàn thành tâm nguyện này giúp
nàng.
Thân thể Ngu Phương Linh rất kém, nói được mấy câu, đã bắt đầu thở dốc, trong họng nếm đến vị máu tanh ngọt.
Cô lấy khăn trên đầu giường, đè lại khóe miệng, nói với thị nữ: “Đưa Tề công tử ra ngoài đi.”
Tề Ngọc tự biết mình cùng Liễu Uyển Âm duyên đã cạn, thấy nàng như thế,
tim đau như cắt, dù có nghĩ thầm giúp nàng, cũng không thể giúp được.
Thị nữ tới mời hắn rời đi, hắn biết rõ Liễu Uyển Âm không muốn hắn nhìn
thấy cảnh nàng chật vật, cuối cùng liếc nhìn nàng một cái, xoay người
rời đi.
Đó sẽ là lần cuối hắn liếc nhìn Liễu Uyển Âm, trong cái nhìn này hàm chứa bi ai cực kỳ sâu đậm.
Khăn ấn ở khóe môi Ngu Phương Linh dần dần nhiễm đỏ, Ngu Phương Linh vò khăn lại, đang muốn nhét xuống đáy giường, một bàn tay bỗng dưng duỗi tới,
bắt được tay cô, lấy đi khăn từ trong lòng bàn tay cô.
Ngu Phương Linh ngẩng đầu lên.
Bách Lí Triều Hoa xốc mành lên, ngồi xuống cạnh giường, mở khăn tay dính máu trong tay ra: “Vì sao phải lừa ta?”
“Triều Hoa.” Ngu Phương Linh giơ tay vuốt gò má hắn, khóe môi dính tơ máu cong lên, “Ta phải đi.”
Bách Lí Triều Hoa cứng đờ nắm khăn tay, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy.
“Độc của ta không có thuốc nào chữa được nữa, kéo dài cũng không được mấy
ngày, cùng với việc đau đớn mà chết đi, không bằng nhân lúc ta còn tồn
tại, mang theo tôn nghiêm rời đi.” Ngu Phương Linh cụp mi.
Mấy ngày nay ốm đau tra tấn, dần dần kéo đi lực sinh mệnh của cô, cánh tay
cô giờ như trong suốt, khô khốc giống như một đoạn cây già, bắt lấy tay
Bách Lí Triều Hoa, đối lập chói mắt.
Cô phát hiện, cô không thể chịu đựng được mình ở trước mặt Bách Lí Triều Hoa chật vật mà chết đi như vậy.
“Có còn trở về không?”
“Triều Hoa của ta tốt như vậy, tất nhiên sẽ trở về.”
“Khi nào trở về?”
Ngu Phương Linh im lặng. Cô không đáp được, cô không biết khi nào có thể
trở về, có lẽ là một tháng sau, có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm…
Ngu Phương Linh hít sâu một hơi, tránh đi đề tài này, ngẩng đầu lên: “Triều Hoa, tự tay tiễn ta đoạn đường này đi.”
Cô thậm chí nở nụ cười, trong giọng nói kèm theo vài phần trêu chọc, năm
ngón tay khô khốc nắm chặt tay hắn: “Huynh dịu dàng như vậy, đến cả khi
giết người cũng đều dịu dàng, ta chết ở trong tay huynh, nhất định sẽ
không đau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT