Đến lúc mặt Ngu
Phương Linh tím đi, cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, thì
dường như có nghe thấy âm thanh đao kiếm đánh nhau từ bờ bên kia truyền
đến. Bàn tay đang siết chặt cổ cô đột nhiên buông ra, không khí mới mẻ
nhanh chóng trào vào họng Ngu Phương Linh.
Cô bị sặc, ho khù khụ, cho đến khi ho đến nỗi khóe mắt chảy cả nước mắt.
Vẻ mặt Phù Loan phức tạp mà buông lỏng cô ra, bước nhanh đi đến bên cửa
sổ, thấy rõ bóng người màu trắng bên kia bờ, sắc mặt thay đổi: “Bách Lí
Triều Hoa? Sao hắn có thể tìm tới nhanh như vậy?”
Ngu Phương Linh nắm lấy mặt nạ Mẫu Đơn, vẫn chưa nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, không thấy ngoài ý muốn chút nào.
Thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực còn hơn ba tháng, quy tắc phán định thành công là nhiệm vụ chưa mất đi hiệu lực, vật phẩm công lược cần phải do
chủ nhân chủ động tặng cho. Nói cách khác, mặt nạ cô lấy được phải do
Phù Loan cam tâm tình nguyện cho cô.
Bị
Phù Loan bày võng như vậy, trong lòng cô hơi có chút không cam lòng,
không khỏi chuyển động tâm tư, cũng muốn học gian kế làm vai ác, lẩm bẩm tiền căn hậu quả mà nói ra vài câu, chọc tức Phù Loan, thuận đường
tranh thủ cho Bách Lí Triều Hoa một chút thời gian, giải quyết thủ vệ
bên ngoài.
“Ta nói rồi, Triều Hoa sẽ
không chết, hiện tại cũng nên tin lời ta nói đi.” Mặt Ngu Phương Linh
đắc ý, bộ dáng đúng tiêu chuẩn vai ác.
“Ngươi đã làm cái gì?” Phù Loan khó hiểu.
“Miếng ngọc này.” Ngu Phương Linh kéo từ vạt áo ra một miếng ngọc đỏ, “Ngọc
này tên là kim hương ngọc, là Triều Hoa cho ta, trên ngọc tự mang mùi
hương, thả ong dẫn đường ra, có thể dễ dàng tìm được tung tích. Vì sợ
ngươi phát hiện, mấy ngày nay ta vẫn luôn dùng mùi hương son phấn che
giấu. Có lẽ đúng là như thế, Triều Hoa mới tốn thời gian khá lâu để tìm
được ta.”
Ngày Phù Loan thành hôn, để
người đưa thiệp mời đến tay Bách Lí Triều Hoa, thật ra, Bách Lí Triều
Hoa đã sớm tra được nơi Ngu Phương Linh đang ở. Hắn không rút dây động
rừng, ngược lại âm thầm điều tra, thanh trừ thế lực còn sót lại của Phù
Loan. Những cơ quan Phù Loan thiết lập, hắn đều rõ ràng.
Phù Loan nghe xong lời cô nói, trong mắt dâng sát ý, thấp giọng mắng một câu “Đáng chết”, xoay người bay ra khỏi thuyền hoa.
Ngu Phương Linh treo mặt nạ Mẫu Đơn ở bên hông, cũng đi ra khỏi thuyền hoa.
Thuyền hoa phiêu ở trên nước sông sâu thẳm, gió đêm phất qua mặt nước, thổi tan ánh trăng trên đó.
Hộ vệ trên bờ của Phù Loan đều bị Bách Lí Triều Hoa giải quyết, hắn nắm
kiếm Linh Tê nhuốm máu, đứng đối diện Phù Loan. Phù Loan rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm, đâm về phía Bách Lí Triều Hoa.
Phù Loan lại một lần nữa tu thành 《 Hoa thần quyết 》, thực lực không thể khinh thường, Bách Lí Triều Hoa có ba mươi sáu chiêu của Kiếm pháp Vô Song, cũng không rơi xuống thế hạ phong, hai cao thủ
đương thời, xa cách ba năm, lại lần nữa quyết chiến.
Thuyền hoa cách bờ có chút xa, thân thể Ngu Phương Linh đang dùng khinh công
không được tốt, không thể như Phù Loan trực tiếp lướt trên nước được. Cô nhìn xung quanh khắp nơi, tìm được con thuyền nhỏ vừa rồi chở cô cùng
Phù Loan lại đây, người chèo thuyền đã bị Bách Lí Triều Hoa giết chết,
thi thể rơi vào trong nước.
Ngu Phương Linh nhảy từ thuyền hoa xuống thuyền nhỏ, ổn định thân hình, cầm lấy mái chèo, đẩy gợn nước, chèo đến bên bờ.
Trên bờ kiếm khí bay tán loạn, vô số đá vụn cùng lá cây bay loạn, kiếm quang như tuyết, chiếu làm ánh trăng trên bầu trời cũng ảm đạm mất sắc.
Ngu Phương Linh nhìn đường kiếm trước mắt, trong đầu không khỏi hiện lên ký ức của Liễu Uyển Âm —— trận chiến của Bách Lí Triều Hoa cùng Phù Loan ở Hoa Thần giáo vào ba năm trước.
Lịch sử đang tái diễn.
Mặc dù trùng tu Hoa thần quyết, Phù Loan cũng không thể đột phá tâm ma, tu
đến một bước cuối cùng. Ngược lại võ công của Bách Lí Triều Hoa càng
thêm tăng tiến, một kiếm “Thiên hạ Vô Song” dùng ra, Ngu Phương Linh căn bản không thấy rõ trên bờ đang xảy ra cái gì.
Một đường kiếm bay ra, xuyên thấu ngực Phù Loan. Thân thể Phù Loan bị kiếm Linh Tê kéo bay lên, ghim sâu vào thân cây phía sau.
Thuyền nhỏ khó khăn lắm mới cập bờ, Ngu Phương Linh nhảy khỏi thuyền, trước
Bách Lí Triều Hoa một bước, nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Phù Loan.
Chỗ kiếm Linh Tê đâm vào, đúng là ngực hắn, máu màu đỏ tươi róc rách trào
ra, nháy mắt làm y phục đỏ của hắn loang lổ. Vết máu từ khóe môi hắn
chảy xuống, bởi vì mất máu cùng đau nhức, sắc mặt của hắn trở nên trắng
bệch.
Phù Loan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngu Phương Linh.
“Mau, hãy mau nói, ngươi nguyện ý tặng mặt nạ Mẫu Đơn cho ta, ta sẽ cứu
ngươi.” Ngu Phương Linh đè thấp tiếng nói, nói bên tai hắn.
Bách Lí Triều Hoa đã chậm rãi đi đến phía sau cô, gió đêm kéo theo mùi tanh chui vào chóp mũi, trái tim cô dồn dập mà nhảy lên.
Vẻ mặt Ngu Phương Linh lộ ra vẻ nôn nóng, thúc giục: “Mau nào! Hãy mau nói!”
Phù Loan thẳng tắp mà nhìn cô, dường như đang xuyên thấu qua khuôn mặt này, nhìn lại nữ nhân khi mười bốn tuổi đã quen biết, đột nhiên, khóe môi
hắn cong lên, cười: “Sai một nước cờ, thật là không cam lòng mà.”
Hắn nâng lên bàn tay dính máu, đầu ngón tay mơn trớn trên mặt Ngu Phương
Linh: “Ta không phải bại bởi Bách Lí Triều Hoa, là bại bởi ngươi. Sớm
biết ngươi sẽ trở thành tâm ta cả đời ta cũng không thể đột phá, lúc
trước nên cứng rắn giết ngươi. Một nhớ quấn theo, bủa vây ta đến nay.”
Ngu Phương Linh ngây ngẩn cả người, không hề né tránh tay hắn.
Bách Lí Triều Hoa thấy tay Phù Loan dừng trên gò má Ngu Phương Linh, trong
mắt lộ ra tức giận, giơ tay kéo Ngu Phương Linh vào trong lòng ngực.
Phù Loan ho một tiếng, phun ra máu, thấp giọng nói: “Bách Lí Triều Hoa, bí
mật mà ngươi muốn biết, ta hiện tại có thể nói cho ngươi.”
Phù Loan có thể sống sót, không chỉ do mỗi bí thuật truy tung, càng bởi vì
hắn đã từng nói cho Bách Lí Triều Hoa, hắn phát hiện bí mật của Ngu
Phương Linh. Khi đó Bách Lí Triều Hoa chỉ coi Ngu Phương Linh là yêu
quái trong núi, cô hồn dã quỷ, suy đoán mỗi lần nàng đến bên người hắn
là có mục đích, còn phần lớn lại không có manh mối. Phù Loan lấy bí mật
làm mồi, bảo tồn hắn chạy ra khỏi ngục.
Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt nói: “Ta đã biết được.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vừa rồi Linh Nhi của ngươi trộm nói câu gì với ta sao?” Phù Loan cười quỷ dị.
Sắc mặt Ngu Phương Linh trắng bệch. Phù Loan đã sắp chết đến nơi, không ngờ còn chơi một chiêu này.
Bách Lí Triều Hoa đẩy Ngu Phương Linh ra, đi về phía Phù Loan: “Nàng đã nói gì?”
Ngu Phương Linh nhíu mày, trong họng dường như nếm được mùi tanh, sức lực
trong thân thể trong nháy mắt như bị rút cạn, nhịn không được lảo đảo về phía sau một bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Đã xảy ra chuyện gì? Cô mờ mịt mà nghĩ.
Chú ý của Bách Lí Triều Hoa tất cả đều đặt ở trên người Phù Loan, vẫn chưa
nhận ra cô khác thường. Phù Loan bị kiếm Linh Tê của hắn đâm trúng trái
tim, đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế, hắn chậm rãi để sát vào Phù Loan.
Bên môi Phù Loan dính máu,
cười cực kỳ vui vẻ, dán bên tai Bách Lí Triều Hoa nhẹ nhàng mấp máy đôi
môi: “Ngươi giữ không được nàng, mặc dù ngươi giấu được thứ nàng muốn,
nhưng đến giờ, nàng vẫn sẽ phải đi. Nếu muốn giữ nàng lại, chỉ có một
cách —— giết nàng. Như vậy nàng mới có thể ngoan ngoãn mà trở về, tiến
hành nhiệm vụ tiếp theo.”
Đầu ngón tay Bách Lí Triều Hoa hơi run.
“Hoặc là, nghĩ cách phong ấn hồn phách của nàng.” Phù Loan cười càng thêm vui vẻ, “Nhưng nếu làm vậy, các ngươi sẽ không còn ở bên nhau được nữa.”
“Muốn giữ nàng lại, thì phải giết nàng, một lần lại một lần, tự tay giết
nàng…” Phù Loan nói xong, cất tiếng cười to, cười cười, thanh âm đột
nhiên im bặt.
Tinh thần Ngu Phương Linh
khó khăn trở lại trong óc, cô miễn cưỡng nâng đầu, nhìn về phía Phù
Loan. Phù Loan cúi đầu, cũng không còn bất luận động tĩnh gì. Gió đêm
phất bay vạt áo màu đỏ của hắn, phát ra tiếng vang phần phật.
Hắn như là một yêu nghiệt, bị kiếm Linh Tê phong ấn, mặc dù đã chết, cũng đẹp giống như một bức tranh.
Thật đáng tiếc, chung quy cũng không thể được chính miệng Phù Loan nói ra câu tặng mặt nạ Mẫu Đơn.
“Triều Hoa.” Ngu Phương Linh dừng ánh mắt ở trên bóng dáng Bách Lí Triều Hoa,
nhận thấy Bách Lí Triều Hoa có chút không thích hợp, thân hình hắn như
gió sa sút, không ngừng run rẩy, lung lay sắp đổ.
“Triều Hoa, ta khó chịu.” Ngu Phương Linh phí sức lực rất lớn, nâng cao giọng.
Cô không biết chuyện là như thế nào, cảm thấy rất khó chịu, nhất định là
trong thân thể đã có nơi nào xảy ra vấn đề. Cô không có cảm giác đau,
nên khó có thể tìm ra vấn đề, chỉ có thể cố gắng mà vươn cánh tay về
phía Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa nghe được giọng gọi của Ngu Phương Linh, như mới tỉnh ở trong mộng,
xoay người lại, thấy Ngu Phương Linh tái nhợt mà ngồi dưới đất, không
khỏi chấn động, nửa ngồi xổm xuống: “Linh Nhi, làm sao vậy?”
“Ta…” Ngu Phương Linh vừa mới mở miệng, đã trào ra một ngụm máu đen, thân thể mất lực mà nghiêng hướng Bách Lí Triều Hoa.
Một tay Bách Lí Triều Hoa ôm cô vào trong lòng ngực, thăm dò trên cổ tay cô, bỗng nhiên, sắc mặt cứng đờ.
Hóa cốt đan.
Độc hóa cốt đan trên người nàng phát tác.
Làm sao có thể? Hắn rõ ràng đã tính chắc thời gian, ba ngày sau mới có thể phát tác, làm sao có thể phát tác trước được?
Trong đầu Bách Lí Triều Hoa hỗn loạn, nhanh chóng lấy thuốc giải đã mang đến, nhét vào miệng Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh còn đang hộc máu, máu đen từng ngụm phun ra bên ngoài, làm
như muốn phun hết máu trong thân thể. Đống máu đen loang lổ, làm vạt áo
trắng của hắn nhuốm máu hỗn độn.
Không còn kịp rồi…
Giờ uống thuốc giải đã quá muộn.
Độc của hóa cốt đan cực kỳ bá đạo, một khi phát tác, đau đớn không thôi,
cái loại đau này không khác nào dao nhỏ đang cắt trong lòng, xương cốt
toàn thân như bị bóp nát từng chút.
Nghĩ
đến Linh Nhi của hắn đang gặp tra tấn như vậy, Bách Lí Triều Hoa nắm lấy tay Ngu Phương Linh, trên mặt trắng bệch kinh hoàng, điên cuồng mà
truyền nội lực vào trong thân thể nàng, ý đồ giảm bớt tra tấn nàng phải
chịu.
Một loạt tiếng vó ngựa “Lộc cộc” dẫm lên mặt đất, vọt về phía bên này.
Bách Lí Triều Hoa ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiếng động phát ra. Vài bóng
người cưỡi ngựa, dẫm lên ánh trăng nhanh chóng phi đến. Người trước là
Bách Lí Lam, phía sau đi theo nhóm Úc Cẩm Huyền.
Úc Cẩm Huyền xoay người xuống ngựa, chạy gấp đến trước mặt Bách Lí Triều
Hoa, nhìn thoáng qua Ngu Phương Linh trong lòng hắn, gấp rút nói: “Sao
lại thế này?”
“Mau, cứu nàng!” Bách Lí Triều Hoa run giọng nói, như sắp phát điên, “Thú Ngũ Độc, đổi mạng nàng!”
Úc Cẩm Huyền lấy ra một dây tơ hồng, đưa cho Bách Lí Triều Hoa: “Cột vào
cổ tay nàng.” Cả người hắn mang độc, chỉ có thể bắt mạch bằng dây.
Bách Lí Triều Hoa theo lời làm theo.
Ngón tay Úc Cẩm Huyền đặt lên sợi tơ.
Bách Lí Triều Hoa khẩn trương mà nhìn Ngu Phương Linh, bỗng nhiên, ánh mắt
hắn ngừng lại, ngừng ở trên mặt nạ Mẫu Đơn bên hông nàng, ánh mắt thâm
thâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT