“Thật lạnh.” Ngu Phương Linh hận không thể cuộn mình thành một quả bóng, lúc nói chuyện cũng phát run, “Vừa rồi con nhện kia nó… Thật đúng là lợi hại.”
Bách Lí Triều Hoa cởi áo ngoài, khoác lên người cô, lại khom người một tay ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đừng nói gì.”
“Ta, ta tự đi.” Bách Lí Triều Hoa là một người mù, Ngu Phương Linh dù có da mặt dày, cũng ngại khi để một người mù ôm cô đi.
Bách Lí Triều Hoa buộc chặt hai tay, dùng lực đạo không chút cự tuyệt nói cho cô, không được giãy giụa nữa.
Toàn thân Ngu Phương Linh lạnh run, lấy tình huống của cô như bây giờ cũng không đi đường được, huống hồ lòng ngực Bách Lí Triều Hoa ấm áp, cô bị ôm như vậy, chứng lạnh trong người nhất thời yếu đi không ít, liền theo bản năng mà chui vào trong lòng ngực hắn, cũng không còn giãy giụa lung tung.
Bách Lí Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh quay về sơn động, trí nhớ của hắn rất tốt, cho dù không có Đinh Đương dẫn đường, cũng có thể chuẩn xác tìm được chỗ lần trước Ngu Phương Linh từng ngủ.
“Trải thêm nhiều thảm, đốt lửa lên đi.” Bách Lí Triều Hoa phân phó nói.
“Đã biết, công tử.” Đinh Đương đáp.

Hắn lấy hết thảm trong sơn động ra, trải lên đá xanh.
Bách Lí Triều Hoa s.ờ soạng, đặt Ngu Phương Linh lên thảm, túm chặt góc thảm, bao chặt lấy cô, chỉ lộ ra một cái đầu.
“Như vậy có đỡ hơn không?” Giọng Bách Lí Triều Hoa khô khốc hỏi.
“Đỡ… Đỡ chút.” Cả người Ngu Phương Linh không ngừng run, lúc nói chuyện, hai hàm răng trên dưới run nghiến lại, phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Nếu lúc này Bách Lí Triều Hoa có thể nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện sắc mặt của cô đã trắng bệch như tờ giấy, đôi môi bị đông lạnh đến phát tím, ngay cả giữa mày cũng lộ ra khí lạnh, khí lạnh kia bò lên mặt cô, kết một tầng sương lạnh trên lông mày cùng lông mi.
Môi Bách Lí Triều Hoa mím chặt, nắm lấy tay cô, nội lực ở trong cơ thể vận hành một vòng, lòng bàn tay truyền ra một cỗ nội lực: “Như vậy thì sao?”
“Lạnh, thật lạnh.” Ngu Phương Linh không muốn nói dối, cô bị đông lạnh làm máu toàn thân dường như cũng ngưng lại, nếu không phải cô suy xét đến việc làm trò trước mặt Bách Lí Triều Hoa mà khóc, khả năng sẽ rất mất mặt, cô đã sớm lên tiếng mà khóc lớn.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy.
Giống như có người l.ột sạch quần áo, ném cô vào trong băng tuyết, lại trút xuống người cô một thùng nước đá.

Cả người cô tính cả hô hấp, dường như phải bị khí lạnh đóng băng lại.
“Đinh Đương, lấy thêm quần áo lại đây.” Khóe môi Bách Lí Triều Hoa mím càng ngày căng chặt.

Từ bệnh mà xem, Ngu Phương Linh rõ ràng là trúng hàn độc, nếu không có thuốc giải, chỉ sợ sẽ sống sờ sờ mà bị đông chết.
Đinh Đương mới vừa nhóm lửa lên, nghe xong lời Bách Lí Triều Hoa nói, nhanh chóng lấy hết quần áo lại.

Giờ đang là ngày xuân, thời tiết không lạnh, quần áo hắn mang theo cũng không nhiều lắm.
Bách Lí Triều Hoa cầm quần áo bọc hết lên người Ngu Phương Linh.
Trong sơn động hiện tại đã có ba đống lửa, lửa trại cháy hừng hực, chiếu sơn động hẹp hòi sáng như ban ngày.

Bách Lí Triều Hoa cùng Đinh Đương bị lửa nướng nóng, mồ hôi quanh thân nóng đầm đìa, Ngu Phương Linh không chút nào biết, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Ý thức của cô cũng bị đông lạnh đến mơ hồ, đến cả bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa ở trước mắt cũng không thấy rõ, chỉ dư lại ba đống lửa mơ hồ nhập thành một, nhảy lên không ngừng.
Rõ ràng lửa đốt thật sự mạnh, nhưng lại không ấm chút nào, làm Ngu Phương Linh phải nghi ngờ, lửa kia có phải làm bằng băng tuyết hay không.
“Công tử, cứ như vậy cũng không phải cách hay.” Đinh Đương ghét Ngu Phương Linh thì cũng ghét, nhưng dù sao Ngu Phương Linh là vì cứu Bách Lí Triều Hoa mới bị trúng độc, mạng sắp về trời, hắn không có khả năng ngồi yên mà nhìn.
“Ngươi chú ý nàng, ta đi tìm Tống Yêu Yêu lấy thuốc giải.” Bách Lí Triều Hoa đứng dậy, mới vừa đi được một bước, thân hình lảo đảo, quỳ một gối ngã xuống đất, trong miệng nôn ra một búng máu.
“Công tử!” Đinh Đương chấn động.
“Không có việc gì.” Bách Lí Triều Hoa giơ tay lau vết máu bên môi, “Luyện công bị thương tâm mạch.”
“Công tử đang luyện thần công bàn long? Môn công phu này chí cương chí dương, kỵ nhất là tâm tính đại loạn.

Nhưng công tử ngài gần đây…”

Nội lực của Bách Lí Triều Hoa bị Hoa Hi phu nhân lấy thủ pháp độc môn phong bế, vì đả thông kinh mạch, hắn bắt đầu tu luyện thần công bàn long của Bách Lí gia gần trăm năm tới chưa có ai tu luyện, nhưng môn công phu này khi tu luyện không chỉ phải từ bỏ nội lực có lúc ban đầu, còn phải vứt bỏ tất cả tạp niệm, đợi khi thần công đại thành, mới có thể thông hiêu đạo lí của công lực đã luyện trước kia.
Bách Lí Triều Hoa nóng lòng rời khỏi Bách Hoa Giản, công pháp chưa đại thành, đã mạnh mẽ đột phá, thế cho nên hai loại nội lực ở trong cơ thể va chạm, lại vì tạp niệm trong lòng quá nhiều, suy nghĩ quá mức, cứ như vậy, liền bị thương tâm mạch.

Nếu hắn còn không nghĩ ra cách khống chế, chờ đợi hắn chỉ sợ sẽ là tẩu hỏa nhập ma.
Bách Lí Triều Hoa được Đinh Đương nâng dậy, trạng thái hiện tại này của hắn, căn bản không có cách đi tìm Tống Yêu Yêu lấy thuốc giải.
“Công tử, ngươi nghỉ trước một lát đã, ta nghĩ thêm cách.” Đinh Đương đỡ Bách Lí Triều Hoa ngồi xuống.
Bên kia, hàn độc của Ngu Phương Linh phát tác, cả người lạnh không thôi, ý thức sớm đã bị đông lạnh đến mơ hồ không rõ, tự phát mà tìm kiếm nguồn ấm.

Cô vốn là muốn bò tới gần lửa trại, Bách Lí Triều Hoa vừa ngồi xuống, cô cứ vậy mà cọ lại, ôm lấy Bách Lí Triều Hoa.
Đinh Đương: “…”
Bách Lí Triều Hoa mở rộng hai tay, ôm cô vào trong ngực.
Ngu Phương Linh nhắm mắt lại, gương mặt dán lên gáy hắn.
Bách Lí Triều Hoa mặc quần áo, chỉ có cổ là lộ ra bên ngoài, cô cảm thấy chỗ này là ấm áp nhất.

Trong nháy mắt khi da thịt dán vào nhau, cô cảm giác được một sự ấm áp, ấm làm cả người cô thoải mái mà thở dài.
Đinh Đương mở to hai mắt nhìn: “Công tử, sao nàng ta có thể…”
Không đợi Đinh Đương nói cho hết lời, Ngu Phương Linh đã phát hiện bí mật này, da thịt Bách Lí Triều Hoa lộ ở bên ngoài, tản ra ấm áp, so với lửa trại còn ấm hơn.
Cô đơn giản ngồi quỳ, đứng thẳng người, hai tay ôm lấy cổ Bách Lí Triều Hoa, cả người dán ở trong ngực Bách Lí Triều Hoa, dùng gương mặt cọ gương mặt Bách Lí Triều Hoa, hấp thu ấm áp trên người hắn.
Đinh Đương lúc này kinh ngạc há to miệng, không nói được lời nào.

Nàng ta đang chiếm tiện nghi, nàng ta đang chiếm tiện nghi của công tử nhà hắn!
Nhưng mà công tử nhà hắn không những không bực, còn mang bộ dáng mặc người chiếm, chỉ sợ đến chính công tử nhà hắn cũng không biết, dáng vẻ của mình hiện tại thật là một lời khó nói hết.
Đinh Đương cảm thấy, hình tượng thần tiên lạnh như băng sương của công tử đã sụp đổ.

Tuy rằng lúc trước đã có dấu hiệu sụp xuống, nhưng cũng không kịp với lần sụp đổ hoàn toàn của giờ phút này.
Đinh Đương sắp điên rồi.
“Thật ấm.” Ngu Phương Linh gắt gao ôm chặt lấy Bách Lí Triều Hoa, thấp giọng than thở.
“Ngươi cảm thấy như vậy ấm áp?” Bách Lí Triều Hoa hơi sửng sốt, có chút giật mình.

Hắn do dự trong chớp mắt, nâng cánh tay lên, ôm lấy vòng eo của cô.
Ngu Phương Linh dán lên gương mặt Bách Lí Triều Hoa, cho dù có thể hấp thu được một tia ấm áp, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, cô ghé vào trong ngực hắn, cả người vẫn không ngừng run như cũ.
Mặc kệ như thế nào, với Ngu Phương Linh mà nói, Bách Lí Triều Hoa là nơi ấm áp nhất ở đây, cho dù chỉ như muối bỏ biển, cô cũng không muốn rời đi.
Cô ôm cổ Bách Lí Triều Hoa, nỗ lực mà khảm nhập mình vào trong ngực hắn, hận không thể cùng hắn hòa hợp làm một.
“Đinh Đương, ngươi đi ra ngoài.” Khi nhận thấy được Ngu Phương Linh đang kéo vạt áo của mình ra, muốn lấy diện thích lớn hơn nữa để dán vào da thịt hắn, Bách Lí Triều Hoa bình tĩnh ra lệnh.
Đinh Đương ngậm chặt miệng, liếc nhìn hai người đang ôm nhau một cái, ngoan ngoãn mà đi ra ngoài.
Trời đất.
Là công tử nhà hắn trộm ái mộ cô nương nhà người ta, hiện giờ cũng coi như đạt được ước nguyện.
Sau khi tiếng bước chân của Đinh Đương biến mất ở cửa động, Bách Lí Triều Hoa vươn tay, s.ờ soạng, túm chặt vạt áo của Ngu Phương Linh, thoáng kéo lên trên, dán ở bên tai Ngu Phương Linh, thấp giọng dỗ: “Ta cho nàng ôm, đừng lộn xộn nữa.”
Ngu Phương Linh bị đông lạnh đến không rõ ràng, làm sao còn nghe được lời hắn nói, cô chỉ biết, người trước mặt này, là nơi ấm áp nhất.
Đầu ngón tay lạnh băng của cô thăm dò ở trên người hắn, rất nhanh đã chui vào vạt áo, dán lên da thịt ấm áp của hắn.
Thân thể Bách Lí Triều Hoa không khỏi cứng lại.
Rõ ràng đầu ngón tay kia lạnh lẽo như tuyết, nhưng lại như mang theo ngọn lửa, đi đến đâu, đầu tiên là lạnh, sau đó là nóng.
Lúc trước hưởng qua cái lạnh, giờ lại nóng lên, nhiệt độ kia bỏng người, phảng phất có thể xuyên qua túi da cùng xương cốt, vẫn luôn nóng vào tận linh hồn, đốt lửa khao khát bị hắn đóng băng từ lâu.

“Linh Nhi.” Giọng nói trong sáng của Bách Lí Triều Hoa không biết từ bao giờ đã khàn khàn trầm thấp vài phần, lộ ra gợi cảm khó có thể miêu tả.
Tên này khi gọi ra miệng lại thân mật tự nhiên đến thế, giống như đã bị hắn đặt ở trong lòng, chôn ở đầu lưỡi, trộm mà gọi ngàn lần, vạn lần.
Ngu Phương Linh cũng nghe không thấy cái gì.
Trong đầu cô chỉ còn lại có một ý niệm, ôm chặt nguồn nhiệt duy nhất trong lòng ngực này.
Cô không muốn đang sống sờ sờ mà bị đông chết là được.
Bách Lí Triều Hoa biết nàng không nghe vào, nhưng hắn vẫn muốn nói, lấy ra hết những ý niệm mãnh liệt chôn giấu dưới đáy lòng, tất cả đều nói cho nàng nghe.
“Linh Nhi, ta không muốn thương tổn nàng, ngoan, đừng lộn xộn.” Đầy ngập si niệm, khi tới bên miệng, lại không biết nói ra như thế nào, chỉ còn lại có một câu thấp giọng nỉ nong bất đắc dĩ này.
Bách Lí Triều Hoa cười chua xót.
Ngu Phương Linh là cô nương đầu tiên hắn đặt ở đầu quả tim, không biết từ lúc nào, hắn động phàm tâm với nàng, nảy sinh tình yêu.
Hắn đóng chặt tất cả si niệm dưới đáy lòng, vì hắn biết rõ, nếu như mở ra giam cầm đó, được Ngu Phương Linh đáp lại liền thôi, không được Ngu Phương Linh đáp lại, hắn sẽ trở nên giống như Hoa Hi phu nhân, lấy danh nghĩa thích mà giữ nàng lại, thậm chí là thương tổn nàng.
Đó là việc hắn vạn lần không muốn nhìn thấy, hắn chỉ có thể chôn giấu hết tất cả si niệm, thật cẩn thận, không để nàng phát hiện.
Nhưng hiện tại, giống như có cái gì đang dần dần mất khống chế, những si niệm bị hắn giam cầm dưới đáy lòng, điên cuồng mà muốn thoát ra, khống chế tất cả khát vọng của hắn.
Là hoan tình cổ.
Bách Lí Triều Hoa đột nhiên hiểu ra, còn dư lại một lần hoan tình cổ phát tác.
Hắn vốn đã có ý với Ngu Phương Linh, làm sao sẽ chịu được Ngu Phương Linh trêu chọc.
Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa phiếm hồng, trái tim bắt đầu không chịu khống chế mà đập kinh hoàng, toàn thân trên dưới tất cả khao khát, đều hội tụ cùng chạy về một chỗ.
Trong lòng Bách Lí Triều Hoa hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Hắn khắc chế những ý niệm đáng sợ đó, nâng tay lên, chật vật mà đẩy Ngu Phương Linh ở trong ngực ra ngoài, rồi sau đó đôi tay nắm chặt thành quyền, kịch liệt mà thở hổn hển.
Một đợt lại một đợt, khát vọng mãnh liệt đánh sâu vào trong óc hắn, trong cơ thể dường như đang có từng luồng lửa thoát ra bên ngoài.
Hắn nôn nóng mà s.ờ soạng cổ tay áo của mình, muốn tìm ra miếng sứ giúp hắn chống cự dục niệm, một lát sau, hắn hoảng hốt nhớ lại, miếng sứ kia đã bị hắn ném ở Bách Hoa Giản.
Sắc mặt của hắn nháy mắt từ hồng nhuận biến thành xanh mét, hai tay chậm rãi buộc chặt, tùy ý để móng tay đâm sâu vào vết thương trong lòng bàn tay, đau đớn này có thể mang đến cho hắn tỉnh táo ngắn ngủi.
Editor: Q17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play