Đêm về khuya, mọi thứ xung quanh trở nên thật tĩnh lặng, Ôn Noãn không thể nào ngủ nổi, vừa nãy cô dầm mình trong làn nước nhằm cọ sạch đi dấu vết khi bị Hứa Bác Văn chạm vào người, trong đầu nhớ lại hành động của Bạch Khinh Dạ.
Cô suy nghĩ rất nhiều về lời nói và hành động của anh trong thời gian qua, thật đau lòng khi cô nghĩ rằng anh muốn chiếm hữu cô nhiều hơn là thích, có thể Bạch Khinh Dạ còn chẳng hiểu yêu là gì.
Bên ngoài ban công, Bạch Khinh Dạ lặng lẽ nhả từng hơi thuốc, dưới đất đầy tàn thuốc lá, đồng tử âm u hiu quạnh, toát lên sự lạnh lẽo khó đoán.
…..
Sáng hôm sau, Ôn Noãn vừa mới xuống lầu đã chạm mặt Chu Hoàng Anh, anh ta nhìn thấy cô, trong mắt đan xen lẫn ham muốn cùng nỗi hận.
“Noãn Noãn, còn ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi.” Tú Linh thấy hai người bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Ôn Noãn chậm rãi ngồi xuống ghế, Chu Hoàng Anh vẫn không rời mắt khỏi cô, Tú Linh liền mỉm cười bỗng nhiên choàng tay qua cánh tay anh ta:
“Noãn Noãn, em và Hứa Bác Văn có tin vui, chị và Chu Hoàng Anh cũng thế, anh chị sắp tới sẽ đính hôn với nhau, anh ấy cầu hôn chị rồi.”
Cô ta giơ tay lên, cố tình khoe chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón tay.
Ôn Noãn cười nhạt:
“Chúc mừng chị.”
Tú Linh nhoài người qua ôm lấy cô, hai mắt chợt rưng rưng vô tội nói:
“Noãn Noãn, em đừng hiểu lầm chị nhé, trong lúc hai người yêu nhau chị không hề xen vào, sau khi em chia tay với Hoàng Anh rồi quay về cùng với Bạch Khinh Dạ, chị mới an ủi anh ấy, không ngờ hai người bọn chị lại rất hợp nhau, chứ chị không hề cố tình…”
“Em hiểu, em không để tâm đâu.” Ôn Noãn cười với cô ta.
“Noãn Noãn, chị cảm ơn em, mong rằng em hãy chúc phúc cho tụi chị, bây giờ em cũng đã có Hứa Bác Văn rồi, chị mong em cũng sẽ thật hạnh phúc.”
“Vâng.”
Ôn Noãn thờ ơ đáp, Tú Linh hả hê lắm, trong bữa ăn liên tục gắp thức ăn vào bát cho Chu Hoàng Anh, ăn xong, cô ta phụ Lương Thục Khiết rửa bát, Ôn Noãn bèn đi lên phòng, nào ngờ lại bị Chu Hoàng Anh chặn lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi đồng tử long lanh trong suốt cùng làm da trắng sứ, đến cả nét giận hờn cũng thật xinh đẹp.
Chu Hoàng Anh nhếch môi, ép cô vào góc tường, buông lời chế nhạo:
“Ôn Noãn, cô đúng là cao tay thật đấy, một Bạch Khinh Dạ còn chưa đủ, giờ lại sắp có thêm một người đàn ông khác nữa à? Hay là tên Bạch Khinh Dạ kia chán cô rồi nên cô mới phải bấu víu vào một người đàn ông khác?”
“Anh nói xong chưa?”
Thấy cô hờ hững như chẳng coi mình ra gì, trong lòng Chu Hoàng Anh càng thêm khó chịu.
“Cô giỏi lắm! Lần trước cô lừa tôi, cô định tính thế nào hả Ôn Noãn?”
Anh ta túm lấy cổ tay Ôn Noãn rồi cố định chúng trên đỉnh đầu cô. Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quyến rũ trên người cô, cơ thể anh ta chợt nóng lên.
“Lừa? Là anh tự mình đưa cho tôi mà, tôi đâu có ép anh?”
Chu Hoàng Anh nghe thế, nhớ đến trận đòn roi hôm đó, anh ta càng thêm tức tối.
Gân xanh trên trán nổi cộm lên, Chu Hoàng Anh ép chặt người cô vào tường không cho vùng vẫy.
“Ôn Noãn, đồ đàn bà thâm độc, cô muốn tôi nói cho Bạch Khinh Dạ biết chuyện cô đã bị Hứa Bác Văn làm nhục không?”
Cô bỗng ngây người, không phải vì sợ anh ta mà là vì hôm đó Bạch Khinh Dạ đã biết rồi.
Chu Hoàng Anh hiểu lầm tưởng là cô sợ hãi, nói tiếp:
“Với tính cách của anh ta e rằng không bỏ qua chuyện này đâu nhỉ? Loại đàn bà lăng loàn như cô thì cũng chỉ xứng làm đồ chơi cho anh ta mà thôi!”
Cô lườm anh ta, nghiến răng đáp:
“Đồ khốn! Mau thả tôi ra!”
Chu Hoàng Anh bật cười ha hả:
“Sợ rồi chứ gì? Nếu để Tú Linh nhìn thấy cô đang quyến rũ tôi thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Ha!” Ôn Noãn khinh bỉ nói:
“Chu Hoàng Anh, nếu Tú Linh biết được chuyện này thì cũng chỉ bất lợi cho anh mà thôi. Đừng tưởng tôi không biết anh đính hôn với cô ta vì mục đích gì.”
Hai mắt anh ta thoáng ngờ vực, sắc mặt cứng lại.
“Đồ đàn bà nham hiểm, cô biết cái gì?”
Anh ta ghì chặt cổ tay cô làm nó đau đớn nhưng Ôn Noãn kiên quyết không chịu mở miệng.
Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt thách thức, Chu Hoàng Anh giơ tay lên, khi chỉ cách gò má Ôn Noãn có vài cen ti met thì giọng nói của Tú Linh từ trong bếp vọng vào.
“Hoàng Anh.”
Anh ta giật mình, liền buông tay cô ra.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Nụ cười trên môi Tú Linh tắt lịm khi nhìn thấy cánh tay của Chu Hoàng Anh đang đặt trên lưng Ôn Noãn.
“Anh thấy cô ấy muốn lên lầu nên mới đỡ cô ấy đi lên mà thôi.”
Nghe thế, cô ta liền chuyển ánh mắt sang Ôn Noãn, trong đó loé lên tia căm ghét, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười:
“Vậy sao? Không cần phiền tới anh đâu, để em đỡ em ấy lên được rồi.”
Nói rồi không để anh ta trả lời, Tú Linh đã đẩy anh ta rồi thế chỗ đứng bên cạnh cô.
“Để chị giúp em nhé, Noãn Noãn.”
Cô ta đặt tay lên vai cô, năm ngón tay với móng tay sắc nhọn ghim sâu vào lớp vải áo làm Ôn Noãn rấm rứt đau.
Mỗi một bước đi lên cầu thang là cô ta càng ghim sâu hơn, Ôn Noãn không chịu được nữa, đẩy cô ta ra rồi nói:
“Không cần đâu, em tự đi được rồi.”
“Sao được? Để chị dìu em đi.”
Tú Linh cười nói:
“Noãn Noãn, không phải em muốn Hoàng Anh dìu em đi đấy chứ?”
“Không phải.”
“Vậy thì để chị dìu em.”
Ánh mắt cô ta loé lên tia nham hiểm, đôi môi nhếch lên cười hả hê. Ôn Noãn cắn răng chịu đựng, lúc lên tới phòng cô, một bên vai máu đã thấm qua lớp vải áo.
“Được rồi, em vào phòng nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi cho chị nhé.”
Nói xong, cô ta liền quay người rời đi.
Ôn Noãn đi vào nhà tắm, vạch một bên vai áo ra thấy trên làn da trắng nõn năm dấu móng tay sâu hoắm đang rỉ máu. Cô rửa lại bằng nước sạch rồi tìm băng gạc băng vào, vết thương ngâm ngầm đau và xót khiến cô hơi run lên.
Chưa được bao lâu, Ôn Noãn đã thay đồ rồi đi xuống dưới nhà, cô mặc một bộ váy màu hồng nude nhẹ nhàng, mái tóc dài xoã ngang lưng, gương mặt không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp kiều diễm, phút chốc làm cho Chu Hoàng Anh nhìn không chớp mắt.
Tú Linh đứng bên cạnh, âm thầm nghiến răng hỏi:
“Noãn Noãn, em định đi đâu thế?”
“Em muốn đến trường.”
Chu Hoàng Anh bỗng xem vào:
“Để anh đưa em đi.”
Thấy Ôn Noãn không lên tiếng phả đối. Tú Linh lập tức ngăn cản:
“Không cần đâu, thế thì phiền anh quá, để em bảo tài xế đưa Noãn Noãn đi là đươnc rồi.”
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt ái muội, trả lời Tú Linh:
“Không phiền chút nào, để anh lấy xe đưa em ấy đi.”
Dứt lời, không để cô ta nói thêm đã xoay người bước ra cửa.
Ôn Noãn đi theo sau anh ta, Tú Linh vẫn cố gắng vớt vát:
“Hay là…để em đi theo anh? Em không yên tâm lắm.”
Chu Hoàng Anh bỗng sầm mặt:
“Tú Linh, em không tin tưởng anh à? Anh chỉ đưa cô ấy tới trường mà thôi, em nghĩ quá nhiều rồi đấy.”
Cô ta cắn môi nhẫn nhịn, ánh mắt bứt rứt nhìn theo bóng cô lên xe của Chu Hoàng Anh.
Ôn Noãn cố tình ngồi bên ghế phụ, Chu Hoàng Anh đột nhiên nhoài người qua thắt dây an toàn cho cô, một cảnh đó tất nhiên đã lọt thẳng vào mắt của Tú Linh.
Vẻ mặt của cô ta cứ như vừa ăn phải một hũ giấm chua mà không làm được gì. Ôn Noãn còn mỉm cười với Chu Hoàng Anh, anh ta nhanh chóng nhấn chân phòng vù đi, để lại cho Tú Linh một làn bụi mù mịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT