Yên Nhi ngồi dậy ngay ngắn. Không dám nhúc nhích, nhìn người đàn ông đang đứng dựa người vào cánh cửa phòng. Giọng run run, trả lời anh.
- Em...em là Yên Nhi. Em được mẹ Ly đưa về đây.
Thiên Hạo bước nhanh đến chỗ cô bé, nắm lấy hai cổ tay của Yên Nhi lôi cô xồng xộc ra ngoài.
- Anh làm gì vậy...đau quá. Buông ra đi mà.
Thiên Hạo như mất hết lí trí, anh không thương hoa tiếc ngọc, mặc kệ cô la hét, ngã xuống sàn bao nhiêu lần nhà vì không theo kịp với bước chân của anh. Cho đến khi xuống phòng khách, Thiên Hạo mới chịu dừng lại, thả đôi tay cô ra.
Yên Nhi ngã quỵ xuống nền, ôm ngực mà thở hồng hộc, đầu gối đều đã bầm tím cả rồi. Vú Liên từ trong bếp chạy ra, vội vàng đến ôm cô bé vào lòng, kéo cô tránh xa Thiên Hạo.
- Cậu...cậu chủ, có chuyện gì từ từ hẳn nói. Con bé nó còn nhỏ.
Gương mặt của Thiên Hạo cứ hầm hầm, doạ Yên Nhi không dám ngẩn mặt lên. Tiếng khóc cũng không để phát ra bên ngoài, chỉ ứ nghẹn bên trong cổ họng.
- Mẹ con nhận cô bé này làm con nuôi?
Vú Liên lần đầu nhìn thấy đứa trẻ mà mình chăm sóc hơn hai mươi năm trời tức giận đến mức này. Bà cũng cảm thấy hơi sợ cậu nhóc này.
- Đúng...đúng vậy.
Choang.
Anh vơ lấy bình hoa trên bàn đập mạnh xuống sàn, những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Yên Nhi vô tình mảnh thủy tinh văng trúng vào mu bàn tay. Máu bắt đầu ứa ra, thật sự là rất đau nhưng người đàn ông này hung dữ quá. Cô không dám than trách, hay khóc la. Chỉ biết thối vào vết thương mong cho nó bớt rát đi đôi chút.
Thiên Hạo thấy cô bị thương, cũng sinh ra một chút thương cảm. Nhưng lại nghĩ đến mẹ mình tự ý đem một đứa nhỏ lai lịch không rõ ràng về nhà nhận nuôi mà không hỏi qua ý kiến của mình. Cơn tức giận trong anh càng lên đến đỉnh điểm.
- Lý Thiên Hạo, con làm gì thế hả?
Lúc này, Tâm Ly từ ngoài cửa bước vào. Khung cảnh hết sức căng thẳng. Bà đi đến chỗ Yên Nhi, nắm lấy bàn tay đầy máu của cô bé lên kiểm tra. Vết cắt khá sâu, nếu không xử lý thì về sau sẽ để lại sẹo lồi. Bà dìu Yên Nhi đến sô pha, nhờ vú Liên đi lấy giúp mình hộp y tế sơ cứu giúp cô bé. Rồi kéo con trai mình lên lầu nói chuyện. Tránh để Yên Nhi nghe được cuộc cãi cọ của hai người họ.
- Con học đâu ra cái thói côn đồ vậy hả Thiên Hạo?
Tâm Ly quay ra mắng con trai mình, quan hệ giữa hai người vừa mới tiến triển được một chút, bây giờ lại đổ sông đổ biển cả rồi.
- Con nhỏ đó là ai? Tại sao mẹ lại tự ý mang nó về nuôi mà không hỏi xem con có đồng ý hay không?
Tâm Ly khuôn mặt nghiêm nghị, vô cùng bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của con trai.
- Là con của một người bạn, ba mẹ cô bé đều mất cả rồi. Mẹ thấy tội nghiệp nên đem vể đây nuôi.
Ha...
Thiên Hạo cười nhạt, thật nực cười mẹ anh mà cũng có lòng thương hại sao? Lúc nhỏ anh từng quỳ xuống cầu xin mẹ mình chỉ mong bà có thể ở lại với anh thêm một lát, có thể ban phát cho anh một chút tình thương của một người mẹ. Vậy mà sao? Bà lúc nào cũng công việc, công việc.
Trong lòng bà chỉ có công việc mà thôi. Cho đến năm anh hai mươi tuổi, vào một đêm đẹp trời mẹ đã chủ động gọi cho anh. Sau đó bà ta bắt đầu quan tâm đến con trai mình. Nếu là khi còn nhỏ chắc anh đã vui đến nỗi nhảy cẩn cả lên rồi. Nhưng bây giờ anh không cần nữa, không cần thứ tình thương giả tạo từ bà ta.
- Là con của bạn hay là con rơi của mẹ?
Chát.
- Con nói trúng tim đen của mẹ rồi sao?
Khuôn mặt Thiên Hạo hiện rõ dấu năm ngón tay. Đây là lần đầu tiên anh ' được ' mẹ đánh đòn đấy. Anh rờ lên một bên má đau rát của mình, ánh mắt nhìn mẹ mình căm phẫn tột độ, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, như đang chế diễu mẹ mình vậy.
- Con bớt nói nhảm đi. Yên Nhi bây giờ là con gái của mẹ. Nhưng sau này sẽ là con dâu của mẹ. Dù con có đồng ý hay không cũng phải lấy con bé làm vợ. Đừng để mẹ phải ra...tay... với...Vân...gia.
Tâm Ly gằn giọng nói từng chữ cuối. Thành công khiến con trai mình phải đầu hàng trong cuộc tranh cãi này.
- Con xin lỗi mẹ. Con xin phép về phòng.
Thiên Hạo mặt mày tái lét, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh nhanh chóng xin lỗi mẹ mình rồi trở về phòng.
Vân Anh - con gái trưởng của Vân gia. Thiên Hạo vào cô ta bằng tuổi nhau. Thiên Hạo và Vân Anh có một khoảng thời gian là người yêu của nhau. Không biết cô gái họ Vân đó cho con trai bà ăn bùa mê thuốc lú gì, mà ai ai cũng nhận ra rằng cô ta và Vân gia đang lợi dụng Thiên Hạo và Lý gia. Chỉ có Thiên Hạo là mê muội, không nhận ra điều đó.
Vân Anh yêu tiền tài, và quyền lực của Thiên Hạo chứ không hề yêu anh. Vân gia cũng dựa hơi vào Lý gia mà việc kinh doanh lên như diều gặp gió. Mọi chuyện sẽ không có gì, Tâm Ly cũng dễ tính có thể chấp nhận một người con dâu như thế.
Nhưng Vân Anh đã phản bội Thiên Hạo. Chỉ mới ở tuổi đôi mươi mà cô ta cặp kè, quan hệ với nhiều người đàn ông khác. Có người còn đáng tuổi cha tuổi chú của mình. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Tâm Ly vì con trai nên đã điều tra ra từng người đàn ông mà Vân Anh gian díu.
Bà biết Thiên Hạo yêu người phụ nữ này như chết đi sống lại. Nếu để anh biết được chuyện này thì anh sẽ ra sao? Tâm Ly không muốn con trai mình đau buồn, đã hẹn gặp Vân Anh để nói chuyện.
- Dì à, mong dì đừng phát tán những hình ảnh này ra. Nếu không Vân gia sẽ vì con mà sụp đổ mất. Dì muốn gì con cũng đều sẽ nghe theo mà.
Tâm Ly đưa ra những bằng chứng mà mình tìm được. Nói có sách mách có chứng, cô ta không thể nào chối cãi được nữa. Trong những tấm ảnh đấy còn có hình mà cô ta lăn giường với vô số người.
- Tôi muốn cô chia tay với con trai tôi. Rồi cả cô và Vân gia cuốn gói ra nước ngoài mà sinh sống. Nếu không thì...
- Vâng vâng, con sẽ chia tay với anh ấy.
Vân Anh không ngần ngại gật đầu liên tục. Dù không muốn cùng phải chấp nhận. Đây là Tâm Ly đã rất rất nhân từ rồi. Bà cũng không muốn tiệt đường sống của họ. Tâm Ly sau khi đạt được mục đích liền xách túi ra về.
Trong ngày hôm đó, cô ta không dám gặp anh, mà chia tay với anh qua vài dòng tin nhắn, Vân Anh lấy lý do là ra nước ngoài học tập, phát triển tài năng của bản thân để chia tay với Thiên Hạo. Qua ngày hôm sau, Vân gia như biến mất khỏi thành phố. Anh bị cô ta chia tay đột ngột, không một lời từ biệt, đã phát điên tìm kiếm cô ta, còn uống rượu như nước lã vậy. Vài tuần sau thì anh cũng ổn định, bình tĩnh hơn.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ như vậy mà kết thúc. Nhưng không, con trai bà càng ngày càng trở nên đổ đốn, từ một chàng good boy lại biến thành một bad boy thực sự. Trêu đùa tình cảm của nhiều cô gái, thay bồ như thay áo. Mỗi lần bắt gặp con trai ngoài đường bà lại thấy anh cặp kè với một cô gái khác.
Dù gì bà cũng là người đẻ ra anh, làm sao có thể không nhận ra là anh đang giả vờ, cố ép mình trở thành con người tồi tệ? Vẫn thật may là Thiên Hạo vẫn còn giữ được lý trí, chỉ trêu đùa về mặt tình cảm chứ không hề tiến xa hơn.
Cũng đã trôi qua hai năm, nhưng bà vẫn nhìn ra được trong lòng Thiên Hạo vẫn luôn hướng về cô gái đó. Lần này vì Thiên hạo quá đáng nên mới lấy Vân gia ra để uy hiếp anh. Điều này cũng có nghĩa là bà đang đẩy con trai mình ra xa hơn. Nhưng đây là cách duy nhất để có thể khống chế được Thiên Hạo.
Sau này nghiệp quật nha anh!
LIKE - THEO DÕI - VOTE ỦNG HỘ MÌNH NHA!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT