“Không phải chuyện của cô.” Thẩm Giai Nghị xoay người đi ra ngoài.
Sắc mặt anh tối sầm, lạnh lùng, nhưng Giang Ý Mạn là đang dò hỏi tâm tư của Thẩm Giai Nghị, cô hiểu được rằng, nếu không phải vì hai đứa nhỏ, e rằng anh ta đã muốn ly hôn với Giang Vũ Phỉ từ lâu rồi.
Cho nên nhiều năm qua, vì Giang Vũ Phỉ đã sinh được hai đứa con cho anh, nên anh mới cho phép cô ta ở lại Thẩm gia, chỉ cần không động đến điểm cực hạn của anh là được.
Nhưng Giang Vũ Phỉ càng lúc càng ngông cuồng, cô ta vì mục đích của bản thân mà việc gì cũng có thể làm.
Giang Ý Mạn ngồi trên sofa, xoay người lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Giai Nghị, một bóng lưng cô đơn.
Cô đang nghĩ, nếu một ngày sự thật lộ ra, cô mang bọn nhỏ rời xa anh, lúc đó Thẩm Giai Nghị chẳng còn lại gì cả! Cho dù Thẩm Giai Nghị có thực lực đến đâu đi chăng nữa thì anh cũng không thể chống đỡ nổi.
Ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, bởi vì Đóa Đóa và Hiên Hiên là con của Giang Ý Mạn, cô nhất định sẽ lấy về.
Giang Ý Mạn ngồi một lúc rồi rời khỏi đó, cô vừa đi đến cửa phòng của Đóa Đóa thì thấy người hầu đang cẩn thận đi ra đóng cửa lại.
"Con bé đã ngủ chưa?” Giang Ý Mạn hỏi.
"Tiểu thư đã ngủ rồi. Nhưng cô ấy vẫn không ăn một miếng nào. Không biết liệu nửa đêm có tỉnh giấc vì đói không." Người hầu lo lắng.
"Không sao đâu, phòng tôi ở ngay bên cạnh! Tôi sẽ chú ý đến nó, cảm ơn cô." Giang Ý Mạn lễ phép với người hầu.
“Vậy thì làm phiền cô rồi, phải để mắt tới cô ấy, đừng để tiểu thư khóc lóc, la lối om sòm, nếu không Thẩm tiên sinh thật sự sẽ tức giận.” Người hầu nói với Giang Ý Mạn.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Giang Ý Mạn đi vào phòng mình ở bên cạnh, cô ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, để cửa phòng mở, vì sợ không nghe thấy tiếng Đóa Đóa thức giấc vào ban đêm, cô không dám ngủ, mỗi khi cơn buồn ngủ kéo tới cô lại tự véo tay cho mình tỉnh.
Khi trời gần sáng, phòng của Đóa Đóa vẫn không có động tĩnh gì.
"Không xong rồi, tiểu thư ngất rồi, người đâu!"
Ngoài hành lang có tiếng ồn ào, Giang Ý Mạn dụi mắt chạy ra ngoài, nhìn thấy mấy người hầu đang chạy nhanh ra vào phòng của Đóa Đóa.
“Sao vậy?” Giang Ý Mạn hỏi.
"Tiểu thư bị ngất. Vừa rồi tôi đẩy cửa vào xem cô ấy có đạp chăn không thì phát hiện người cô ấy cứng đờ, gọi mấy tiếng cũng không có trả lời." Người hầu vội vàng nói.
“Nhanh, đi gọi mấy bác sĩ tới.” Giang Ý Mạn đẩy người hầu ra, vội vàng đi vào.
Đóa Đóa đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, không động đậy.
Giang Ý Mạn đặt tay lên mặt Đóa Đóa gọi nó, nhưng không được đáp lại, trong tích tắc, nước mắt Giang Ý Mạn rơi xuống.
“Đóa Đóa thế nào rồi?” Thẩm Giai Nghị vội vàng đi vào.
Giang Ý Mạn giật mình buông Đóa Đóa ra, quay mặt đi lau nước mắt.
"Chắc là đói quá nên ngất. Đã đi gọi bác sĩ rồi." Giang Ý Mạn nói.
Cô cúi gằm mặt xuống, không muốn cho Thẩm Giai Nghị phát hiện ra mình khóc, nhưng anh đã nhìn thấy rồi, anh đang nghĩ, người phụ nữ này khóc vì Đóa Đóa sao? Có phải diễn hơi lố rồi không?
Khóc là cách trực tiếp nhất để con người thể hiện cảm xúc, nó có thể truyền tải những suy nghĩ bên trong một cách rất chân thực.
Giang Ý Mạn và Đóa Đoá mới quen nhau chưa được bao lâu, nhưng cô lại có thể vì Đóa Đóa mà khóc, còn Giang Vũ Phỉ vốn là mẹ ruột nhưng cô ta chưa bao giờ như thế này, những người hầu khác cũng đâu có khóc.
Những giọt nước mắt này của Giang Ý Mạn đã khiến Thẩm Giai Nghị thắc mắc, rốt cuộc Đoá Đoá có vai trò gì trong lòng Giang Ý Mạn?
"Bác sĩ đến rồi, bác sĩ đến rồi" Người hầu kêu lên.
Bác sĩ đứng bên giường kiểm tra thân thể cho Đóa Đóa, hỏi thêm vài câu rồi kết luận con bé ngất xỉu là do đói, tiêu hóa của trẻ rất tốt, không ăn gì một ngày trời chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi.
“Con tôi sao rồi?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Anh rất lo lắng cho Đóa Đóa, Giang Ý Mạn cũng rất căng thẳng, nhưng cô không dám biểu hiện ra ngoài, vừa rồi cô ấy khóc đã khiến Thẩm Giai Nghị chú ý tới, có vẻ anh ta đã nghi ngờ cô.
"Không có vấn đề gì to tát, trước tiên phải truyền dịch, sau khi trẻ tỉnh dậy thì cố gắng cho nó ăn một chút gì đó, nhưng anh phải chú ý trong thời gian tới, phải cho trẻ ăn uống đều đặn, nếu không sẽ xảy ra những vấn đề rất nghiêm trọng đấy."
Lời nói của bác sĩ rất có lý lẽ, ông là Giám đốc bệnh viện Nhi đồng Trung ương C, là một chuyên gia uy tín nổi tiếng trong nước.
“Được rồi, cám ơn bác sĩ, anh đi thong thả.” Thẩm Giai Nghị kêu người hầu tiễn bác sĩ đi ra ngoài.
Để một y tá trực ở đây chờ Đoá Đoá tỉnh, còn tất cả mọi người đều được mời ra ngoài, căn phòng trở lên yên tĩnh, chỉ còn lại một người hầu và một y tá.
Giang Ý Mạn chủ động cùng Thẩm Giai Nghị đi vào thư phòng, đóng cửa lại, cô có chuyện muốn nói với anh ta.
"Để Giang Vũ Phỉ trở về đi! Vừa rồi anh cũng nghe được lời của bác sĩ rồi đấy, thân thể của Đoá Đoá không thể chịu nổi nữa đâu. Tôi hy vọng anh sẽ cân nhắc vấn đề này thật kỹ lưỡng.” Giang Ý Mạn rất nghiêm túc.
Cô quan tâm tới Đóa Đóa một cách quá đáng, còn hơn cả Thẩm Giai Nghị.
“Cô có vẻ rất quan tâm đến Đóa Đóa nhỉ?” Thẩm Giai Nghị đi tới.
“Đóa Đóa đáng yêu như vậy, ai mà chả thích con bé.” Giang Ý Mạn nói dối.
Những lúc nói dối cô sẽ không dám nhìn vào mắt người khác, cho nên bây giờ cô cũng không dám nhìn vào mắt của Thẩm Giai Nghị.