Hôm nay Nhan Nhã Tịnh mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, bị rượu vang đỏ đổ ướt, rất khó coi, Nhan Nhã Tịnh ôm ngực, vừa định vào nhà vệ sinh xử lý thì có một nữ phục vụ trẻ tuổi bước tới.

“Cô Nhan, chúng tôi có váy dạ hội dự phòng ở trên lầu, cô có thể lên thay một bộ khác!”
“Được, cảm ơn.


Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn chiếc váy dạ hội trên người mình, vết rượu rõ ràng như vậy, cho dù có vào nhà vệ sinh xử lý thì trên người ướt đẫm, cũng ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, cô còn phải đợi cuộc đấu giá bắt đầu, hay là đi thay quần áo trước.

Nhan Nhã Tịnh đã hỏi số phòng có váy dạ hội dự phòng, cô che ngực và nhanh chân chạy lên lầu.

Bùi Ninh Hinh vừa mới hỏi Trịnh Kiều, Trịnh Kiều cũng quả thật độc ác, vừa nãy lại cho Ngô Long uống hai viên đó.

Một viên đã muốn uống chết người rồi, Ngô Long đã uống hai viên, chẳng phải sẽ trực tiếp chơi chết Nhan Nhã Tịnh sao!
Kế hoạch quá hoàn hảo và không chút sơ hở, nhưng Bùi Ninh Hinh vẫn muốn tự mình xác định Nhan Nhã Tịnh đã vào phòng của Ngô Long.

Cho nên, khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh lên lầu thì Bùi Ninh Hinh cũng lén lút theo sau.

Trên lầu im ắng, tĩnh mịch đến mức quái lạ, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, không khỏi quay người về sau liếc nhìn.

Bị Nhan Nhã Tịnh bắt tại trận, Bùi Ninh Hinh cũng không hoảng loạn, cô ta túm lấy vạt váy của mình: “Sao nào, chỉ cho phép mình cô lên lầu thay quần áo, còn tôi thì không được lên lầu thay quần áo sao?”
Loại người như Bùi Ninh Hinh này, Nhan Nhã Tịnh nói thêm một câu cũng cảm thấy lãng phí, cô nhàn nhạt liếc nhìn Bùi Ninh Hinh rồi đi đến căn phòng ở cuối hành lang.

Cửa phòng không có đóng chặt, Nhan Nhã Tịnh vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chân của cô vẫn chưa bước ra thì một bàn tay to béo đã dùng sức tóm lấy cổ tay của cô, hung hãn kéo cô vào phòng.

Bùi Ninh Hinh ước gì Nhan Nhã Tịnh chết sớm đầu thai sớm, một cơ hội tốt như vậy, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Cô ta gần như đã dùng hết mọi sức lực khi còn được uống sữa, hung hăng đẩy Nhan Nhã Tịnh về phía trước…
Nhan Vũ Trúc nhàn nhạ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thấy Rose bước tới, cô ta nhẹ giọng hỏi: “Đã thông báo cho các phóng viên chưa?”
“Rồi.

” Rose ngồi bên cạnh Nhan Vũ Trúc: “Vũ Trúc, cô yên tâm đi, vừa rồi tôi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đã lên lầu, e rằng bây giờ Ngô Long đã xử lý cô ta…”
Nhan Vũ Trúc không khỏi đắc chí cười ra tiếng khi nghe thấy lời của Rose.

Ngô Long là một kẻ vũ phu, lại uống thứ đó, Nhan Nhã Tịnh không thể nào cầu cứu được.

Nhan Vũ Trúc rũ mắt xuống nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ kể từ khi Nhan Nhã Tịnh lên lầu.

Cô ta vốn dĩ muốn để phóng viên lên chụp trò hề của Nhan Nhã Tịnh ngay bây giờ, nhưng suy nghĩ một hồi thì cô ta vẫn quyết định chờ thêm chút nữa.

Đến khi phóng viên qua đó thì Nhan Nhã Tịnh lập tức có thể tìm người giúp đỡ, như thế thì Ngô Long sẽ không thể tiếp tục hành hạ cô, chi bằng để Nhan Nhã Tịnh chịu nhiều đau khổ trước, sau đó mới khiến cô thân bại danh liệt!
Nhan Vũ Trúc đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Rose chợt vỗ mạnh vào cô ta: “Vũ Trúc, cậu Lưu đến rồi.


Nhan Vũ Trúc quay lại, quả nhiên nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang không nhanh không chậm đi vào đại sảnh.

Hôm nay Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest thuần thủ công màu đen, trên người anh không có quá nhiều vật trang trí, nhưng anh trông quá cao và thẳng tắp, gương mặt đó lại quá đỗi điển trai, cho dù anh đứng ở đâu thì cũng có thể lập tức trở thành tiêu điểm, nổi bật giữa đám đông.

Khi nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Nhan Vũ Trúc vội vàng ưỡn ngực lên, cố gắng điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất.

Cô ta lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, dặm lại lớp trang điểm rồi mới chậm rãi đi về phía Lưu Thiên Hàn.

“Thiên Hàn…”
Giọng nói của Nhan Vũ Trúc mềm mại, dịu dàng đến mức gần như có thể tràn ra nước.

Lưu Thiên Hàn vừa hay cũng có việc muốn hỏi Nhan Vũ Trúc, anh tóm lấy cổ tay của Nhan Vũ Trúc, bước nhanh đến hành lang bên cạnh.

Nhìn hành lang u tối ở trước mặt, lồng ngực của Nhan Vũ Trúc đập loạn xạ.

Thực ra, giới xã hội thượng lưu còn lâu mới trông sạch sẽ như bề ngoài, loại bữa tiệc này, đa phần chính là tiết mục trình diễn các kiểu đi lên vị trí cao hơn.

Không ít người được gọi là quý cô thục nữ cũng mưu toan mượn loại bữa tiệc này để bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, mà loại hành lang u tối lại che khuất này chính là chiếc giường ấm tốt nhất để những tình yêu lãng mạn kia thăng hoa.

Lưu Thiên Hàn đưa cô ta đến nơi như vậy, sẽ không phải cũng muốn cùng cô ta lãng mạn một phen chứ?
Ngày thường Lưu Thiên Hàn trông nghiêm túc đàng hoàng, cấm dục lạnh lùng, không ngờ anh lại thích loại giai điệu này.

Nếu anh thích ở nơi như vậy thì cô ta sau này sẽ cùng anh đến mỗi ngày.

Thấy Lưu Thiên Hàn dừng lại, Nhan Vũ Trúc cười càng ngượng ngùng hơn, cô ta duỗi bàn tay mảnh mai ra rồi bò lên vai Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, hóa ra anh thích nơi này à.


“Thiên Hàn, chỉ cần là anh thích thì em sẽ thích, anh yên tâm, đêm nay em chắc chắn sẽ khiến cho anh rất thích.



Nhan Vũ Trúc liếc nhìn xung quanh, tuy nơi này ẩn nấp, nhưng thỉnh thoảng cũng có người qua lại, cô ta là người của công chúng, nếu cùng Lưu Thiên Hàn nảy sinh quan hệ ở đây thì rất dễ bị chụp ảnh, tuy nhiên, nếu đối tượng là Lưu Thiên Hàn thì cho dù có bị chụp ảnh, cô ta cũng vui vẻ chịu đựng.

Nghĩ như vậy, Nhan Vũ Trúc nhón chân lên, đôi môi đỏ tươi lập tức từng chút một đưa lại gần môi của Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, đêm nay anh là của em.


Nhan Vũ Trúc vô cùng say mê nhắm mắt lại, môi của cô ta vẫn chưa áp vào Lưu Thiên Hàn thì cô ta chỉ cảm thấy cổ đau nhói, vừa mở mắt ra thì phát hiện bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn đã bóp chặt lấy cổ của cô ta.

Nhan Vũ Trúc không dám tin nhìn Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, anh đang làm gì vậy?”
“Nói! Năm năm trước, người phụ nữ đã cứu tôi rốt cuộc là ai?” Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo như băng đao, suýt đã đóng băng Nhan Vũ Trúc thành cây kem.

Lồng ngực của Nhan Vũ Trúc đập loạn xạ, tại sao Lưu Thiên Hàn lại đột nhiên hỏi câu này vậy? Chẳng lẽ anh đã biết người phụ nữ năm năm trước thật ra là Nhan Nhã Tịch, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của anh?
Gần như là ngay lập tức, Nhan Vũ Trúc đã phủ định suy nghĩ này trong lòng mình, nếu Lưu Thiên Hàn đã điều tra rõ mọi chuyện thì anh sẽ không đến hỏi cô ta câu này.

Nhan Vũ Trúc nén nỗi bất an trong lòng xuống, khá uất ức nói: “Thiên Hàn, người đã cứu anh vào năm năm trước chính là em! Em không hiểu tại sao anh đột nhiên lại hỏi em loại câu hỏi này!”
“Nhan Vũ Trúc, đừng giả vờ nữa, đêm đó năm năm trước, cô đang sẩy thai trong bệnh viện!” Trên khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn là một khoảng u ám, Nhạc Dũng đã điều tra chuyện của lúc trước, khách sạn không để lại bất cứ video giám sát nào, nếu anh muốn biết người phụ nữ đó là ai thì chỉ có thể cạy miệng của Nhan Vũ Trúc ra!
Sắc mặt của Nhan Vũ Trúc lập tức thay đổi đáng kể khi nghe thấy lời của Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn lại tra ra được chuyện cô ta bị sẩy thai trong vụ tai nạn xe hơi vào đêm đó!
“Nhan Vũ Trúc, tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nói, người phụ nữ đêm đó rốt cuộc là ai!” Dừng lại một lúc, Lưu Thiên Hàn lại thêm một câu mà đến bản thân cũng cảm thấy không thể nào: “Người phụ nữ đêm đó có phải là Nhan Nhã Tịnh không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play