“Mẹ, mẹ đừng cố ý chọc tức ba nữa! Chúng con từng thấy ảnh của ba, người đó chính là ba của chúng con!!” Không đợi Tô Thu Quỳnh mở miệng thì Nhan An Bảo vội nói.

“Ba, ba tại sao không cần chúng con và mẹ, ba có phải không thích chúng con không?”
“Ba…” Chiến Mục Hàng phát hiện, khi anh ta đối diện với hai đứa trẻ, trái tim lạnh giá đó không tự chủ mà trở nên mềm nhũn, anh ta nói vô cùng khác lạ: “Ba không phải không thích các con, ba chỉ là… chỉ là không biết sự tồn tại của các con.


“Ba, bây giờ ba biết sự tồn tại của chúng con rồi, có phải sau này gia đình của chúng ta sẽ không chia xa nữa không?” Nhan An Mỹ chớp chớp đôi lông mi dài, khi nói câu này, cô bé còn khiêu khích liếc nhìn An Tình, chọc tức An Tình đến mức giậm chân.

“An Mỹ, em nói lời ngốc nghếch gì vậy, ba sắp kết hôn với người khác rồi, ba đã không cần chúng ta nữa, ba sao có thể không chia xa chúng ta được chứ!” Trên gương mặt lạnh băng đó của Nhan An Bảo tràn ngập sự ấm ức: “Chúng ta cho dù tìm được ba, vẫn là đứa trẻ không có ba.



“Em không muốn làm đứa trẻ không có ba!” Nhan An Mỹ chớp mắt, nước mắt lại tí tách rơi xuống: “An Mỹ không muốn làm đứa trẻ không có ba! Các bạn nhỏ đều ăn hiếp chúng ta, nói chúng ta là đứa trẻ không có ba, An Mỹ rất đáng thương!”
Nhan An Mỹ vô cùng tội nghiệp mà kéo cánh tay của Chiến Mục Hàng: “Ba, ba đừng kết hôn với dì khác có được không? An Mỹ muốn mẹ, cũng muốn ba…”
Cơ thể của Chiến Mục Hàng chợt cứng đờ, anh không nhịn được mà đưa tay ra, muốn lau nước mắt ở khóe mắt của Nhan An Mỹ.

Anh ta phát hiện, nhìn thấy hai đứa trẻ này buồn như vậy, trong lòng anh ta dừng như bị vô số móng vuốt cào cấu, rất không thoải mái.

Sắc mặt của An Tình thay đổi, cô ta thế nào cũng không ngờ, hai đứa trẻ này lại ngăn cản cô ta và Chiến Mục Hàng kết hôn.

Cô ta đợi tròn 6 năm, dưới áp lực của phụ huynh hai nhà, Chiến Mục Hàng mới đồng ý suy nghĩ chuyện kết hôn của bọn họ, hôn lễ cô ta không dễ gì mới giành được, tuyệt đối không thể để bị hai đứa trẻ phá hủy như vậy!
“Ba, con cũng không muốn ba lấy dì khác.

” Nhan An Bảo thất vọng cúi gằm mặt: “Bỏ đi, ba muốn kết hôn thì kết hôn đi, dù sao ba cũng không để tâm tới chúng con.


Nói xong, Nhan An Bảo kéo tay nhỏ của Nhan An Mỹ, dứt khoát xoay người, đi về phía bên ngoài siêu thị.

Chiến Mục Hàng rảo bước đuổi theo, anh ta trầm mặc một lúc, sau đó vô cùng chắc nịch nói: “Ba sẽ không kết hôn với người khác!”
Ba mẹ của anh ta quả thật là luôn thúc anh ta lấy An Tình, nhưng anh ta mãi không có thật sự gật đầu, cái gọi là hôn lễ, chẳng qua chỉ là mơ ước của người khác mà thôi.

An Tình sững sờ tới mức miệng há to gần như có thể nhét cả quả trứng gà, môi của cô ta không ngừng run rẩy: “Mục Hàng, anh nói gì vậy?! Anh không lấy em nữa? Mục Hàng, anh đã nói sẽ cho em một câu trả lời, anh không thể nói mà nuốt lời được!”
Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng vì hai đứa trẻ vậy mà không kết hôn với An Tình nữa, nhìn thấy An Tình không vui, trong lòng cô rất sướng, nhưng cô cũng không muốn hai đứa trẻ qua lại quá gần với Chiến Mục Hàng.

Thủ đoạn của Chiến Mục Hàng, cô rõ hơn ai hết, nếu anh ta biết, hai đứa trẻ là hợp tác lừa anh ta, anh ta nhất định sẽ không tha cho hai đứa trẻ!
Nhớ tới 6 năm trước cô ta tận mắt nhìn thấy cảnh máu me sau khi Tô Thu Quỳnh sảy thai, An Tình lập tức lại có không ít tự tin: “Mục Hàng, bọn chúng không phải là cốt nhục của anh, anh không thể bị bọn họ lừa được! Đúng, Mục Hàng, anh có thể làm giám định DNA với chúng! Chỉ cần làm giám định DNA thì anh sẽ biết, chúng là đang lừa anh!”
An Tình nhướn mày, lạnh lùng nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Hai đứa là kẻ lừa gạt mà Tô Thu Quỳnh tìm tới có phải không? Hai đứa chính là cố ý đến phá hỏng tình cảm của tôi và Mục Hàng có đúng không? Hai đứa mới mấy tuổi, sao có thể có tâm tư ác độc như vậy?!”
Nói đến chỗ kích động, An Tình còn lôi Nhan An Mỹ một cái: “Nói chuyện! Hai đứa nói cho Mục Hàng biết, hai đứa căn bản không phải là con của anh ấy, hai đứa là kẻ lừa đảo!”
“An Tình, cô làm cái gì! Ai cho cô ăn hiếp An Mỹ!” Tô Thu Quỳnh sợ An Tình nhất thời kích động sẽ làm tổn thương đến Nhan An Mỹ, cô vội vàng bảo vệ Nhan An Mỹ ở trong lòng.

Nói thật, nhìn thấy An Tình lộ ra bộ mặt thật của người đàn bà đanh đá, Nhan An Mỹ thật sự khá muốn cười, nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay của cô bé, cô bé lại nặn ra hai giọt nước mắt.

Cô bé gục trong lòng Tô Thu Quỳnh, đôi vai nhỏ đáng thương mà run lên, dáng vẻ thê lương khi chịu phải kinh sợ nghiêm trọng.

Nhìn thấy sự ác độc không thể che đậy trên mặt An Tình, Chiến Mục Hàng không khỏi nhíu mày, những năm nay, ở trước mặt anh, An Tình luôn là người vừa dịu dàng lại vừa lương thiện, anh ta thế nào cũng không ngờ, cô ta sẽ đối xử hung dữ với hai đứa trẻ như thế.

“An Tình, hôm nay cô quá đáng rồi!” Chiến Mục Hàng thấy An Tình còn muốn tóm lấy Nhan An Mỹ, sắc mặt của anh càng khó coi hơn.

Nghe thấy tiếng của Chiến Mục Hàng, An Tình lập tức ý thức tới mình vừa rồi quá kích động, cô ta quên cả mất ngụy trang, cô ta nhìn Chiến Mục Hàng với vẻ đáng thương: “Mục Hàng, em sai rồi, em chỉ là quá yêu anh, sợ anh bị người khác lừa.


Tô Thu Quỳnh không có tâm trạng ở đây xem Chiến Mục Hàng và An Tình anh anh em em, cô kéo hai đứa trẻ đi về phía quảng trường ở bên ngoài.

Còn chưa ra khỏi cửa lớn của siêu thị, mấy vệ sĩ mặc đồ đen đã chặn ở trước mặt cô và hai đứa trẻ.

Trên người Chiến Mục Hàng toát ra khí lạnh, anh ta từng bước đi tới gần Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, chúng ta nói chuyện.


“Giữa chúng ta không có gì để nói cả!” Tô Thu Quỳnh bảo vệ hai đứa trẻ ở trong lòng, sợ những vệ sĩ khí thế hừng hực sẽ tổn thương đến bọn trẻ.

“Ừ, giữa chúng ta quả thật không có gì để nói cả, nhưng hai đứa trẻ này là con của tôi, buộc phải để lại!”
“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à! Tôi đã nói rồi, chúng không có quan hệ với anh!”
Mấy vệ sĩ cùng nhau đi tới, cướp Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ từ trong lòng Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh vô cùng khẩn trương, nhưng sức của cô căn bản không phải là đối thủ của mấy người vệ sĩ cao to vạm vỡ này, cô không thể giành lại hai đứa trẻ.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ngược lại rất bình tĩnh, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con, tiếp cận Chiến Mục Hàng, bọn họ mới có thể chỉnh An Tình đến mức khóc cũng không khóc được, trả thù cho dì Thu Quỳnh!
“Chiến Mục Hàng, anh khốn kiếp! Anh trả An Bảo, An Mỹ cho tôi!” Tô Thu Quỳnh khẩn trương đến mức không thể duy trì nụ cười hờ hững, cô lao tới túm lấy Chiến Mục Hàng, nhưng cô còn chưa chạm tới người của Chiến Mục Hàng thì bị vệ sĩ của anh ta chặn lại.

“Tô Thu Quỳnh, chúng là con của tôi, tôi dựa vào đâu mà phải trả cho cô!” Chiến Mục Hàng lãnh khốc nhấc mí mắt lên: “Một tháng, tôi cho cô hai lần cơ hội thăm bọn trẻ.


Nói xong câu này, Chiến Mục Hàng bế hai đứa trẻ lên, cất bước rời đi.

Đợi khi Tô Thu Quỳnh thoát khỏi những vệ sĩ này, cô đã không tìm thấy bóng dáng của hai đứa trẻ, cô lo tới mức nước mắt suýt nữa rơi xuống, luống cuống tay chân gọi điện cho Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cậu mau đi tìm Lưu Thiên Hàn! An Bảo và An Mỹ bị Chiến Mục Hàng cướp đi rồi, Vân Hải cũng chỉ có Lưu Thiên Hàn mới có thể chế ngự được Chiến Mục Hàng!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play