Chương 1732

Muốn giấu cô đi.

Tốt nhất là khóa cô vào trong lồ ng, chỉ có mình anh mới được nhìn, được đến gần co.

Nhưng nghĩ đến sự tàn nhân của cô đối với mình thì anh lại không làm được, chỉ có thể quay mặt sang hướng khác không nhìn cô, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Ban đầu khi Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đi lên sân khấu, trong mắt mọi người đều là kinh diễm không kiềm chế được.

Nhan Nhã Tịnh linh động, Tô Thu Quỳnh quyến rũ mà tự nhiên, người đẹp đều có vẻ đẹp khác nhau nhưng lại đều quyến rũ động lòng người.

Chỉ là sau khi kinh diễm qua đi, tất cả mọi người mới ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Bộ trang phục trên người Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh và bộ tranh phục mà người mẫu của Cung Đình vừa mới mặc hoàn toàn giống nhau!

Linh cảm gặp nhau cũng không thể nào giống đến không khác nhau một chút nào như vậy.

Hai tác phẩm giống nhau như vậy, chính xác mà nói chính là hai tác phẩm này là một, chắc chắn một trong hai người đã ăn cắp ý tưởng.

Lê Mặc và Cao Chí Minh, rốt cuộc ai ăn cắp ý tưởng của ai đây?!

“Chuyện này là sao? Tác phẩm dự thi của Nhân Gian và Cung Đình sao lại giống hệt nhau vậy chứ? “

“Đúng vậy, chuyện này cũng trùng hợp quá đi thôi! Đến cả hoa trên tà váy cũng không khác gì nhau cải “

“Trùng hợp cái gì chứ! Đây rõ ràng là ăn cắp ý tưởng! Chỉ là không biết ai ăn cắp của ail “

“Còn phải nói sao, nhất định là Nhân Gian ăn cắp ý tưởng của Cung Đình rồi! Lúc nấy là người mẫu của Cung Đình lên sân khấu trước mài Khán giả tại hiện trường tranh luận sôi nổi, sắc mặt của các vị giám khảo cũng rất khó Coi.

Trong tiềm thức của con người đều luôn nhận định rằng cái gì trước thì cái đó là đúng, rõ ràng là Cao Chí Minh ăn cắp của Lê Mặc, nhưng chỉ vì người mẫu của Cung Đình lên sân khấu trình diễn trước nên mọi người đều phản ứng có điều kiện mà cho rằng là Lê Mặc ăn cắp của Cao Chí Minh.

Trong các vị ban giám khả hiện giờ thì người có sắc mặt khó coi nhất có lẽ là Lưu Thiên Hàn.

Sắc mặt anh đen như vậy không phải là vì thất vọng về người ăn cắp ý tưởng, mà là anh cảm thấy nếu như Nhân Gian bị nhận định là ăn cắp ý tưởng thì Nhan Nhã Tịnh nhất định sẽ rất buồn.

Anh thật sự cảm thấy bản thân mình có vấn đề, người đàn ông b ị bỏ rơi là anh đây vậy mà lại còn quan tâm đ ến người phụ nữ không tim không phổi kia sẽ buồn đau.

Lưu Thiên Hàn muốn cạy não mình ra xem xem bên trong rốt cuộc là chứa mất thứ bột nhão gì.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh v à Tô Thu Quỳnh đứng trên sân khấu, Cao Chí Minh không khỏi đắc ý đến hếch cằm cao lên tận trời, anh ta quay mặt sang nhìn khuôn mặt trăng bệch của Lê Mặc: “Thấy sao? Trận thi đấu tối nay có phải là rát thú vị đúng không? “

“Cao Chí Minh, loại người như anh căn bản là không xứng đáng làm nhà thiết kết “

Cao Chí Minh hoàn toàn không đặt lời của Lê Mặc vào trong lòng, trên mặt anh ta là vẻ tự mãn khó phai: ‘Lê Mặc, tôi và anh, rốt cuộc là ai không xứng làm nhà thiết kế, rất nhanh liền sẽ có câu trả lời thôi! Một con chó ăn cắp căn bản là không xứng đứng trên sân khấu này! “

Nghe Cao Chí Minh nói lời này mà mặt không đỏ tim không đập, Lê Mặc tức đến muốn cười.

Chó ăn cắp sao?

Rốt cuộc thì ai mới là chó ăn cắp chứ?I Lê Mặc thật sự muốn xé nát khuôn mặt đạo đức giả lại còn tự đắc này của Cao Chí Minh Cao Chí Minh nói xong lời này cũng không thèm để ý đến Lê Mặc nữa, anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm dãi giành lấy micro trên tay người dẫn chương trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play