Chương 1721

Sợ cô tiến tới, anh sẽ chán ghét đẩy cô ra, tổn thương đứa bé trong bụng cô, Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc không có can đảm ôm ôm anh.

Cô chỉ có thể cứng ngắc kéo kéo môi, cố găng bày ra dáng vẻ không sao cả, “Anh hai, anh yên tâm, em về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh làm anh chướng mắt nữa. Về sau, chúng ta, ai lo phận nấy.”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh nhanh như chớp trở về trong chiếc Beatle của mình, đạp chân ga, phóng về phía biệt thự.

Vào khoảnh khắc thu lại tầm mắt từ trên người anh đó, cô vấn không nhịn được đỏ mãt.

Thì ra, dáng vẻ đau khổ nhất của tình yêu, chính là người từng yêu nhất cuối cùng trở thành người qua đường.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi, thật lâu sau Lưu Thiên Hàn vần chưa tỉnh hồn, anh giống như kẻ ngây ngốc, năm chặt cứng tờ giấy đó trong tay.

Anh nghĩ, anh cuối cùng đã hiểu ra, cái gì gọi và vạn tiễn xuyên tim.

Anh đã yêu phải người phụ nữ lạnh lùng vô tình nhất trên thế giới này, hết thảy đau đớn, đều là anh đáng đời!

Người, vào lúc đau khổ nhất, đều thích mượn rượu giải sầu, Lưu Thiên Hàn có xuất sắc hơn nữa cũng chẳng qua là một người thường thôi, anh cũng chạy không khỏi lời nguyền này.

Anh uống nguyên một thùng rượu, lúc trời sắp sáng, mới mê mê man man ngủ thiếp đi.

Lúc anh tỉnh dậy, mặt trời đã lên ba sào.

Nhìn dấu vết nhếch nhác khắp sàn, anh không khỏi cười khổ một tiếng.

Người phụ nữ kia vội vàng muốn vui vẻ sánh đôi bên niềm vui mới của cô, anh lại ở nơi không thấy ánh mặt trời này mượn rượu giải sầu, đáng buồn mà lại đáng cười.

Anh không muốn mình trông vào quá nhếch nhác, khắp người từ trên xuống dưới đều toả ra hơi thở đau thương bị người đá, anh tắm một cái, thay một bộ quần áo, mới ra khỏi phòng.

Vừa đi đến đầu cầu thang, anh liền nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ngồi trên sofa phòng khách.

Hai đứa hiển nhiên đã đợi ở đây rất lâu, vừa nhìn thấy anh, trong mắt hai đứa đều thoắt cái toả sáng.

“Bác hai, cháu có lời muốn nói với bác.”

Nhan An Bảo đây mặt nghiêm túc, gương mặt thiếu niên nho nhỏ, giống ra đúc ra từ một khuôn với anh, nhìn gương mặt thiếu niên nho nhỏ trước mặt, Lưu Thiên Hàn nhịn không được lại nghĩ tới đứa bé trong bụng Nhan Nhã Tịnh.

Đứa bé của bọn họ, nhất định sẽ đáng yêu giống như hai nhóc này, nhưng mà đứa bé đáng yêu như vậy, đã triệt để cáo biệt với thế giới này rồi.

“Chuyện gì?” Lưu Thiên Hàn bi thương tràn ngập cõi lòng, anh mặt không biểu cảm nhìn Nhan An Bảo nói.

“Bác hai, nghe nói bác muốn kết hôn cùng bà thím Cung?! Bác không thể kết hôn cùng thím ấy!”

Nhan An Bối cũng đầy mặt bất mãn, ‘Bác hai, cháu cũng xem tin tức rồi, mọi người đều nói, mùng một tháng sau bác muốn cùng bà thím Cung kết hôn. Sao bác có thể kết hôn với thím ấy chứ? Bác từng nhận lời với cháu và anh, sẽ chăm sóc tốt cho mamil Bác hai, bác như vậy là không chịu trách nhiệm!”

“An Bảo, An Mỹ, bác đã nói với các cháu rồi, bác và mami các cháu đã chia tay rồi.”

“Bác hai, tại sao bác lại chia tay với mami?

Rõ ràng bác từng nói là bác rất thích mami mài Thích thì phải ở bên nhau, trẻ con như bọn cháu đều hiểu được đạo lý này, người lớn các bác sao lại không hiểu chứ!” Nhan An Mỹ tức tối dậm chân, “Bác hai, dù sao bác cũng không được kết hôn với bà thím Cung! Nếu bác kết hôn với thím ấy, cháu sẽ ghét bác cả đời!”

“Bác hai, nếu bác bắt nạt mami cháu, cháu cũng sẽ ghét bác cả đời!” Nhan An Bảo giương khuôn mặt như khắc từ một khuôn với anh mà ra, vô cùng nghiêm túc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play