Chương 73:

Trương Thành nhanh chóng lấy ra một xấp chi phiếu chưa được ký, cùng với một cây bút đặt vào trong tay của anh.

Diệp Ánh Du kinh hãi nhìn chằm chằm vào xấp giấy mà cô chưa từng được nhìn thấy trong tập đoàn Nam Cung, cũng như những ngón tay thon dài đang cầm cây bút, lớn tiếng nói: “Không được! Không được ký mài Cậu Hàn, tôi sẽ không nhận số tiền này đâu, dì Mai chỉ đang nói đùa mà thôi, anh đừng coi nó là thật!”

Nếu như số tiền này thật sự được đưa cho dì Mai, cô không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ phải trả cái giá như thế nào mới có thể từ căn biệt thự đó, từ bàn tay của Nam Cung Hàn này mà thoát thân được!

Dì Mai lao ra đứng trước mặt Diệp Ánh Du, không cho cô đến gần cắt ngang hành động của Nam Cung Hàn.

Diệp Ánh Du muốn đẩy dì Mai ra, nhưng cô không vượt qua được tình trạng cơ thể yếu đuối của mình, thay vì đạt được mục đích, ngược lại cô bị dì Mai hất ngã.

Nguyên cả phần đăng sau lưng của cô đập vào cánh cửa được chạm khắc hoa văn, đau đến mức phải nghiến răng lại, mất cả buổi vẫn chưa thể hồi phục lại được.

Dì Mai nhíu mày trừng mắt nhìn cô, không có chút thương xót mà chửi rủa: “Cô là đồ đáng chết, nếu cô còn dám quấy nhiều chuyện tốt của tôi, tôi sẽ tát vào mặt cô đó!” Bà ta cũng ra vẻ tát vào không khí hai cái, thì sau lưng đột nhiên lạnh toát, dì Mai quay người lại, thì thấy đồng tử đen thăm thắm của Nam Cung Hàn đang nhìn chăm chằm vào bà ta.

Khí chất cao quý và mạnh mẽ khắc sâu trong xương cốt như thể từ khi sinh ra đã có, tạo nên áp lực đè nặng lên người bà ta, dì Mai bị hù dọa tự động lùi về sau, lại can đảm tiếp túc cười: “Đã làm phiền đến cậu viết chi phiếu rồi sao? Chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa, cậu cứ từ từ làm đi nha, đừng ghi sai là được.”

Vẻ mặt Nam Cung Hàn còn lạnh hơn cả băng, ánh mắt sắc bén đây uy nghiêm. Dì Mai đối với anh chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, mặc dù viết chi phiếu này cho bà ta, nhưng đó là bởi vì Diệp Ánh Du.

Một là để đuổi người, hai là vì muốn xem xem Diệp Ánh Du sẽ có phản ứng như thế nào khi nợ anh ngày nhiều hơn, cũng có thể là điều này khiến anh cảm thấy thú vị.

Tải app truyện hola nhé cả nhà! Nhưng bây giờ…

“Cậu Hàn, tôi xin anh, chúng tôi không cần số tiền này đâu, anh cũng đừng tiêu tốn nó vô ích nữa.” Diệp Ánh Du cố gắng hết sức chống đỡ cơ thể đứng dậy, thẳng thắn đối diện với anh, trong ánh mắt đầy sự cố chấp và có chút khẩn cầu.

Lưng của cô rất thẳng, ngay cả khi vào lúc cô đang cầu xin giúp đỡ như thế này đều chưa bao giờ khom lưng cúi đầu. Giống như một bông hoa mai nở rộ trên mỏm đá lởm chởm ở trên núi, khi đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt, vẫn rất tự do và kiêu hãnh.

Với thị lực của Nam Cung Hàn, có thể dễ dàng nhận ra rằng cô không hề giả vờ tỏ vẻ, mà thực sự là phản ứng như thế này. Trong mắt tràn ngập ý cười hài lòng và hứng thú, biết co biết duỗi, lại có thể vào những thời điểm quan trọng không từ bỏ tôn nghiêm. Người phụ nữ này, anh rất mong đợi được xem những biểu hiện sau này của cô.

Nam Cung Hàn đã nhanh chóng thoăn thoắt ghi lần lượt từng nét cao thấp to nhỏ lên tấm chỉ phiếu, rồi ký tên của mình vào, đưa cho Trương Thành, và anh vẫn không hề tiếp xúc trực tiếp với dì Mai.

Trương Thành kính cẩn nhận lấy nó, chuyển cho một người phụ nữ tuổi tác cũng không nhỏ nhưng ăn mặc rất tươi sáng.

“Tổng giám đốc Hàn, cậu thật là tốt bụng mài Con gái tôi đi theo cậu, tôi coi như có thể yên tâm rồi! Nếu nó có làm sai điều gì, cậu cứ thoải mái mà dạy dỗ nha… Dì Mai cầm lấy chi phiếu với tâm trạng vô cũng tốt, vểnh đôi môi được trang điểm kỹ càng của mình lên rồi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play