Chương 1008:

Lâm Vũ năm trên lưng của người phụ nữ này, cảm nhận được một phân cảm xúc mềm mại âm áp, thân thẻ vì thế mà ấm áp hơn nhiều, thây tốc độ của cô ta vô củng nhanh, anh không kìm được mà cười khổ sở, quả nhiên, Hàn Băng. nói không sai, người phụ nữ này biệt huyện thuật. Chỉ nhìn thấy rễ vào một góc, chỉ nhìn thây có hai chiếc xe Landrover màu đen dừng ở trước mặt, cô ta chạy đến mở cửa ra, vứt anh vào “hàng ghế phía sau, cười lằng lơ nói: “Hà tiên sinh, tôi vừa cứu anh một mạng đầy nhé, phần ân tình này, tôi không cân anh phải trả nữa, nhưng mà anh không được chạy, băng không, tôi sẽ chặt hai giai của anh, rồi móc mắt ra, khiến anh không thê đi được nữa!”

Nói xong cô ta không kìm được mà ngâng đâu lên cười khanh khách, nhưng mà với đôi đồng tử giết người không. đền mạng kia lại tràn đây hàm ý, rõ ràng, lời này của cô ta không phải chỉ nói suông. Lâm Vũ chỉ biệt cười đau khô, tính cách của ngưòi đàn bà này thật khó có thể nắm bắt được, anh lén bằng từng này, đây là lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ mà không có cách nào xử lý được.

Anh thây bản thân chạy không thoát được, nên đành yên ôn năm ở ghế xe, hỏi người phụ nữ này: “Bây giờ tính mạng tôi đêu nằm trong tay CÔ, cô có thê nói cho tôi biết tên rồi chú?”

Người phụ nữ ngước đầu lên nhìn qua kính chiêu hậu, cười nhìn bằng ánh mặt phong tình, “Anh gọi tôi là Hoa Hồng là được.”

“Hoa Hồng!” Lâm Vũ gật đầu, trọng lòng thâm nghĩ cũng thật là chuẩn xác, người phụ r nữa này quả thật giống với hoa hồng, bên ngoài xinh đẹp vô cùng, nhưng toàn thân lại đều là máu tươi.

“Cô Hoa Hồng, tôi có thể hỏi, cô muốn đưa tôi đi đâu, lại muốn làm gì với tôi?” Lâm Vũ thở dài, tò mò nhìn cô ta hỏi.

Hoa Hồng lại một lần nữa xuyên qua gương chiêu hậu nháy mắt vài cái, ngữ khí vô cùng dịu dàng nói: “Muộn như vậy rôi, tât nhiên là về giúp cậu xử lý vết thương, sau đó thì giúp cậu tắm và ngủ cùng cậu chứ sao!”

Lâm Vũ nhìn cô ta không kìm được mà sững sờ, sau đó thì cười gượng gạo, người phụ nữ này đúng là làm người ta say đăm đên chết người.

Anh nghĩ cô ta là quỷ mới đúng! Đoán rằng tỉ nữa về, người phụ nữ này còn không biết sẽ giở trò gì để dày vò anh nữa.

Cuối cùng Hoa Hồng lái xe thẳng đến ngoại ô, đên một nơi ở bên cạnh _ sông, theo đó mà chạy, tiếp đó là một dãy biệt thự tinh xảo hai ba tầng. Cô ta lái xe vào một trong số những căn biệt thự đó, sau khi đồ xe vào gala xong, mới túm Lâm Vũ từ trong xe ra.

Lâm Vũ vì bị lạnh, lại vì mắt máu quá nhiều, vì thê toàn thân run lên, thần trí vì thế mà bị mơ hồ. Anh mơ mơ màng màng để mặc cho Hoa Hồng đưa mình lên tầng, sau đó cô ta ném anh vào chiếc ghê sô pha trong phòng khách, tìm một chiêc khăn lau vết thương cho anh, sau đó bôi lên một loại thuốc kì quái, anh chỉ cảm thấy mát lạnh, vô cùng thoải mái, rất nhanh vết thương truyền đến một cảm giác ngưa ngứa, có lẽ là vết thương đang lành lại. Anh ý thức lúc này mới được có chút tỉnh táo, phát hiện vỏ ngoài túp thuốc mỡ này quen thuộc, liếc nhìn tên của nó, không kìm được mà ngân người, kinh ngạc nói: “Thuốc của Hồi Sinh chế tạo? Đây là thuốc mới của xưởng thuốc chúng tôi!

Cô làm sao có được nó?”

Anh vô cùng kinh ngạc, đây là thuốc mỡ mà chính xưởng của mình chế tạo cung cấp cho bên quan đội, Hoa Hồng sao lại có nó trong tay?

Nhưng mà anh chợt nghĩ ra, với thân thủ của cô ta, muốn lây được thứ này, không phải dễ nhự trở bàn tay sao.

Có điêu không thể không nói, cô ta quả là biết phân biệt hàng tốt xấu.

“Xưởng thuốc của các cậu?” Hoa Hồng nghe thấy Lâm Vũ nhắc đến lời này bồng hào hứng, híp mắt cười nói: “Câu nói như vậy tôi mới phát hiện chẳng trách tên lại quen đên thế, Hồi Sinh Đường, xưởng chê tạo thuốc Hồi Sinh, thì ra đều là cậu mở ra, vậy thuốc này có phải do cậu phát minh ra không?”

“Không sai!” Lâm Vũ cười gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play