Chương 94: Vọng Chẩn.”

*Khám bằng việc nhìn.

“Các bạn học, tôi chính là thầy giáo lên lớp hôm nay, tôi là Hà Gia Vinh.”

Lâm Vũ cười cười, có chút bất lực mà nói.

Trong phòng học nhất thời ồn ào, đám sinh viên đều tỏ vẻ vô cùng khó tin.

“Thật giả vậy? Không phải nói người lên lớp là lão giáo sư sao?”

“Cậu muốn lão giáo sư dạy thế à? Cho cậu một anh chàng đẹp trai cậu còn không hài lòng?”

“Đây là lần đầu trường chúng ta có thầy giáo nam trẻ vậy nhỉ?”

“Mình lớn vậy rồi mà vẫn là lần đầu gặp được thầy giáo đẹp trai như vậy. Cho dù thầy ấy dạy thế nào, tiết của thầy ấy sau này mỗi tiết mình đều đi.”

Một đám nữ sinh vô cùng kích động, vì thường ngày người dạy họ không phải là giáo viên già thì cũng là ông chú mập mạp, phương thức dạy học cổ hũ, khiến trung y vốn đã khô khan càng trở nên nặng nè, tất nhiên họ càng không muốn học.

Bây giờ sự xuất hiện của Lâm Vũ giống như trên nền đất vàng đột nhiên mọc lên một cây cỏ xanh mướt, khiến họ vô cùng hưng phấn.

“Trẻ quá thì không có nhiêu kinh nghiệm, dạy trung y đúng là không sai.”

“Đúng thế, nhìn thầy ấy như vậy, còn chưa biết đã đọc được mây cuốn sách mà đã dám tới dạy người ta.”

“Từ xưa tới nay, có thầy thuốc trung y nỗi tiếng nào không phải là trải qua nhiều năm rồi mới có được thành tích sao? Thầy ấy trẻ như vậy, hiểu được cái gì?”

“Gạt người cũng nên? Là muốn qua mặt chúng ta sao? Mọi người xem «Trò chơi mèo chuột>> chưa? Tiểu Lý ở trong phim chính là đã đóng giả làm thầy giáo mà gạt sinh viên của hắn một tuần đấy.”

“Hay là tôi tới phòng giáo viên hỏi thử?”

Một đám nam sinh thấy nữ sinh thấy Lâm Vũ mà hưng phấn vậy thì trong lòng hơi khó chịu, nhận định Lâm Vũ chính là tới lừa gạt sinh viên.

“Ấy, thầy Hà, ngại quá, tắc đường, tôi tới trễ rồi.”

Lúc này Đồng Ích Thần vội vàng chạy vào, cười cười mà xin lỗi Lâm Vũ, sau đó giới thiệu với sinh viên trong phòng: “Các bạn học, đây là thầy Hà, Hà Gia Vinh sẽ là thầy giáo mới dạy thay của trường chúng ta. Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!”

Đám sinh viên vốn dĩ đang bàn luận sôi nổi liền yên lặng lại, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Thầy ấy vậy mà lại thật sự là giáo viên của họ.

“Tôi nhắn mạnh máy câu, y thuật của thầy Hà vô cùng cao siêu, có thể mời thầy Hà tới dạy thay cho chúng ta là vinh hạnh của trường. Hy vọng các bạn học nắm bắt tốt cơ hội này, nghiêm túc học tập, cố gắng nâng cao trình độ chuyên môn của mình, trở thành bác sĩ ưu tú có nền tảng cơ bản vững chắc sau này!”

Lời này của Đồng Ích Thần rất hùng hồn, đang cỗ vũ sự nhiệt tình học tập của sinh viên, nhưng điều ông không ngờ là một đám sinh viên lại hứng thú với con người Lâm Vũ hơn là y thuật của anh, truyền tai nhau, bàn luận sôi nồi.

“Các bạn học! Nghiêm túc chút!”

Đồng Ích Thần hơi không vui, trầm giọng nói, phòng học lúc này mới yên lặng lại.

Thực ra ông cũng từng lo tới tình trạng này, sợ Lâm Vũ còn trẻ, cộng thêm lần đầu làm giáo viên, không quản nổi đám sinh viên này, nên ông mới đích thân tới đây một chuyến.

“Hiệu trưởng Đồng, ông về trước đi, chỗ này tôi ứng phó được.” Lâm Vũ cười cười với Đồng Ích Thần.

“Hà tiên sinh, cái này…” Đồng Ích Thần rõ ràng hơi không yên tâm.

“Yên tâm đi, tôi có thể xử lý được.” Lâm Vũ cười tự tin.

Đồng Ích Thần lúc này mới gật đầu rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên chỉ vào đám sinh viên, nghiêm giọng: “Đều nghiêm túc chút cho tôi!”

Nhưng ông vừa mới đi ra thì phòng học lại liền ồn ào hỗn loạn.

Lâm Vũ giở sách ra, dùng cây lau bảng mà gõ mạnh lên bàn, trầm giọng: “Yên lặng! Yên lặng!”

Tiếng của anh không lớn nhưng lại có uy lực, mọi người không khỏi run lên một cái, trong lòng lại sinh ra tia sợ hãi, bất giác liền yên lặng lại.

Annie hơi biến sắc. Hai tiếng hét này của Lâm Vũ khiến cô ta liên tưởng tới khí công của Hoa Hạ.

Khí công là một phương thức dưỡng sinh trừ bệnh truyền thống của Hoa Hạ, thời cổ đại từng thịnh hành, nhưng phát triển đến bây giờ thì đã biến mất dạng. Bây giờ khí công lưu hành thì chỉ có kiểu bài tập thể dục như ngũ cầm hí, bát đoạn cẩm, khác xa tinh túy khí công vốn được xưng là “dĩ thần ngự khí”.

Bây giờ một tiếng hét này của Lâm Vũ vậy mà lại khiến lòng người sợ hãi, quả thực khá giống với khí công.

Ánh mắt nhìn Lâm Vũ của cô ta không khỏi nặng thêm mấy phần. Đây rốt cuộc là người đàn ông thế nào?

“Trước khi tới, tôi nghe nói môn này đã có giáo viên dạy mọi người hơn một tháng rồi, nhưng dạy hơn một tháng mà phần tứ chẩn này mọi người còn chưa làm rõ được, có thể thấy thường ngày mọi người học hành không nghiêm túc lắm!”

Giọng anh trầm thấp, mặt không cảm xúc, có chút uy nghiêm.

Đám sinh viên trong phòng nhìn nhau, đều không dám nói gì.

“Bây giờ tôi giảng lại cho mọi người một lần, hy vọng mọi người chăm chú nghe, điểm nhớ rất quan trọng, đừng làm mắt mặt văn hóa trung y Lâm Vũ lạnh giọng, tiếp đó lật hai trang sách, nói tiếp: “Bây giờ tôi bắt đầu giảng từ vọng chẩn. Vọng chẩn chủ yếu phân thành năm bộ phận: nhìn tổng thể, nhìn bộ phận, nhìn lưỡi, nhìn phi xuất vật, nhìn vân tay trẻ nhỏ. Trong đó nhìn tổng thể chủ yếu là nhìn vẻ mặt, nhìn sắc, nhìn hình thể, nhìn tư thái. Hôm nay tôi sẽ giảng cho mọi người về nhìn vẻ mặt và…”

“Thầy, thầy đừng giảng cho tụi em cái này, chúng em đều đã nghe qua rồi. Chúng em chỉ cảm thấy không sát thực tế mà thôi.”

“Đúng thế, chỉ nhìn một cái sao có thể nhìn ra bệnh trạng được.

Chúng em cũng không phải thần tiên.”

“Thầy, em thấy thầy cũng chỉ biết đọc theo sách, sợ là ngay cả thầy cũng không hiểu lắm nhỉ?”

“Đúng thế, thầy có bản lĩnh thì thể hiện cho chúng em xem đi!”

Một đám sinh viên vẫn là không đủ nhẫn nại, lên tiếng nghi ngờ Lâm Vũ.

Thầy giáo già lúc trước lúc lên lớp cho họ cũng chỉ biết đọc theo sách, căn bản không có thứ gì thực tế, nên mãi đến giờ, họ cũng mù tịt về môn này, chỉ đành xem nó như một cách để lấy điểm học phần thôi.

Bây giờ Lâm Vũ cũng đổi đơn mà không đổi thuốc, vẫn dạy theo sách, họ tất nhiên vô cùng bất mãn.

“Đúng là ăn nói hàm hồ. Tôi không biết sao cô lại muốn đến nghe hắn ta giảng bài nữa.” Một tên ngoại quốc hơi khó hiểu mà nói với Annie.

“Đúng thế, chỉ dựa vào việc xem sắc mặt và cơ thể của bệnh nhân liền có thể khám ra bệnh, đây không phải là quá mông lung sao?” Một cô ngoại quốc khác cũng nói.

“Nhưng lúc trước ở phòng khám, hắn quả thực đã chữa khỏi bệnh trật khớp cho người ta.” Bynum chau mày nói. Màn thể hiện của Lâm Vũ ở Hồi Sinh Đường lần đó, khiến hắn cảm thấy vô cùng thắt bại.

“Bynum, trật khớp còn có thể sờ thấy, cảm nhận được. Nhưng giờ hắn đang nói chỉ cần nhìn liền có thể nhìn ra anh bị bệnh gì đấy.” Một tên ngoại quốc khác giải thích.

“Hà tiên sinh, nếu như các sinh viên đã chờ mong như vậy thì phiền anh thể hiện cho chúng tôi thấy chút đi.”

Amnie đột nhiên đứng lên nói với Lâm Vũ, nở nụ cười xấu xa.

“Đúng thế, thầy Hà, bây giờ mười người thì chín bệnh, thầy xem giúp chúng em đi, cũng để chúng em mở mang kiến thức cái gì gọi là vọng chẩn.” Một nam sinh viên cũng vội đứng dậy phụ họa theo, ánh mắt có chút châm chọc.

Hắn tên là Phan Quảng, là tên lúc nãy cao giọng chất vấn Lâm Vũ nhát, cũng là tên có “tin tức đáng tin” đó.

Bây giờ thấy Lâm Vũ còn trẻ như vậy, hơn nữa còn được các bạn học nữ thích thì trong lòng hăn vô cùng khó chịu.

“Được, vậy thì tôi cho mọi người thấy.” Lâm Vũ bất lực cười cười. Anh đã hiểu, hôm nay mình không thể hiện chút thì sợ là khó mà thuần phục được bọn họ.

Vừa nói xong, anh liền tới dãy ghế phía trước, xem từng người một.

“Cậu, dễ nổi nóng, có mát ngủ, cần dùng nửa thang hạ tả tâm.”

“Cậu, sa dạ dày nhẹ, nên dùng thêm đơn bổ trung ích khí.”

“Há miệng, lưỡi trắng, cỗ họng có dị vật, tinh thần không tốt, là bị viêm suy nhiệt túi mật dẫn đến mắt ngủ, nên dùng đơn làm ấm túi mật.”

“Cậu, bệnh xương sống cổ, có thể dùng rễ sắn, sau này bớt chơi điện thoại bớt cúi đầu.”

“Cô, kinh nguyệt không đều, chủ yếu là vì gan và lá lách không tốt, cần dùng tiêu diêu tán.”

“Cô… khá khỏe mạnh… chỉ cần khống chế ăn uống, bớt ăn khuya.”

Lâm Vũ vừa đi vừa nhìn, còn chưa đụng vào người mấy sinh viên này liền có thể chính xác mà nói ra bệnh của họ, thậm chí một nữ sinh buổi tối thích ăn khuya cũng đều nhìn ra được.

Những sinh viên được chẩn đoán đều vô cùng kinh ngạc.

Những bệnh của họ tất nhiên họ rõ nhất, nhưng không biết vấn đề cụ thể nằm ở đâu. Bây giờ Lâm Vũ không chỉ chỉ rõ nguyên nhân bệnh cho họ mà còn nói luôn là phương thuốc.

Thấy Lâm Vũ nhìn chuẩn xác như vậy thì người trong phòng học lúc này vừa kinh ngạc vừa kính phục, ánh mắt nhìn Lâm Vũ vô cùng sùng bái, rất nhiều nữ sinh trong mắt lấp lánh sao, rõ ràng là dáng vẻ mê trai.

Đẹp trai quá!

Lần đầu họ biết, thì ra bác sĩ trung y cũng có thể không phải là ông chú, không phải là ông cụ, mà là một tiểu thịt tươi đẹp trai thế này!

Một đám nam sinh cũng vô cùng kích động, nếu mình học được tuyệt chiêu này thì sau này cho dù đi tới đâu cũng có thể ra vẻ, bay lên bắt cứ lúc nào!

Thần tượng mài Đám người lúc nãy còn nghỉ ngờ Lâm Vũ cũng đã vô cùng sùng bái anh, cấp thiết mà muốn học được bản lĩnh này từ anh.

Đám người Annie cũng rất kinh ngạc, từ những phản ứng của đám sinh viên này mà thấy, rõ ràng Lâm Vũ đã nói đúng rồi.

Amnie mặt tái mét, chau chặt mày, nội tâm lại dào dạt.

Sao có thể? Sao có thể?

Nhất định là tà thuật!

Cô ta không tiếp xúc nhiều với trung y, tắt nhiên vô cùng kinh ngạc, hơn nữa cô ta thật sự khó mà tin được, thứ mà trước đây cô ta chưa từng xem trọng này sao lại có được năng lực chân đoán thần kỳ như vậy!

“Được rồi, hôm nay xem tới đây thôi, sau này có thời gian sẽ xem giúp mọi người.” Lâm Vũ thở dài, cười cười. Lần này xem cho mấy chục người, khó tránh có chút mệt.

“Thầy Hà, thầy lợi hại thật! Sau này chúng em cũng có thể trở thành như thầy sao ạ?”

“Đúng thế, thầy, chúng em lúc nào mới có thể khám bệnh như thế này ạ?”

“Trung y đúng là tuyệt quá.”

“May mà lúc đầu mình chọn trung y!”

Đám sinh viên vô cùng hưng phán, tràn đầy chờ mong, giống như nhìn thấy tiền đồ sáng lạng của mình.

“Yên tâm, chỉ cần mọi người nghiêm túc học thì cũng có thể làm được. Đây chỉ là một kỹ năng cơ bản cần có của bác sĩ trung y mà thôi. Trung y uyên bác, thứ mọi người phải học còn nhiều lắm. Tôi đảm bảo, chỉ cần mọi người nỗ lực thì nhất định sẽ học thành tài!”

Lâm Vũ cười nói, nội tâm rất vui. Xem ra đám sinh viên này bây giờ mới thật sự hứng thú với trung y.

“Hà tiên sinh!”

Lúc này Annie có chút không đúng lúc mà đứng dậy, ngữ khí lạnh lùng mỉa mai: “Anh nói trung y lợi hại như vậy, quả thực quá khoa trương rồi. Theo tôi biết, rất nhiều bệnh chỉ có tây y mới chữa được, mà trung y các người lại bó tay.”

“Ò? Nói nghe thử.” Lâm Vũ thấy cô ta cố tình gây chuyện thì cũng không hề sợ hãi, hỏi.

“Trung y các người cách cầm máu có hạn, đặc biệt là lúc cấp cứu, nếu đại động mạch bị đứt, phải tìm tới tây y để khâu vết thương lại kịp thời và truyền máu. Mà tìm tới trung y các người thì bệnh nhân đó cơ bản sẽ chết. Tôi nói đúng chứ?”

Ngữ khí của cô ta lạnh tanh, vô cùng khiêu khích.

Nghe vậy thì đám sinh viên đang hưng phấn đó liền yên lặng lại, vô cùng thất vọng. Đúng thế, nếu đại động mạch bị đút thì trung y quả thực hết cách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play