Chương 71: Tết Trung Thu Của Hai Nhà.

“Mọi người yên lặng một chút, mọi người về trước đi. Thế này, tôi đảm bảo với mọi người, nhất định có thể lấy được phần cho mọi người, xem như quà trung thu tôi tặng cho mọi người, được không?”

Tiết Thắm vội nói với mấy phu nhân một tiếng, bảo họ đừng sốt sắng.

“Thật sao?”

“THẬP Tiết Thắm gật đầu, mấy phu nhân lúc này mới yên lặng lại, buông Lâm Vũ ra.

Lâm Vũ lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Tiết Thắm một cái, bất lực mà cười. Nếu như cô đã đồng ý thì để cô tự đi mà nghiền thuốc vậy.

Chỉ trong máy tiếng ngắn ngủi, thái độ của mấy phu nhân đó với Tiết Thắm đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không ngừng nắm lấy tay cô mà cảm on rối rít, có chút lưu luyến, đồng thời cũng không quên trao đổi số điện thoại với Lâm Vũ.

“Anh chàng đẹp trai, đây là danh thiếp của tôi, sau này liên lạc thường xuyên nhé.”

“Anh chàng đẹp trai, đây là của tôi, sau này rảnh thì tôi tới thăm cậu.”

“Còn của tôi nữa, yêu cậu, anh chàng đẹp trai, chụt.”

Lâm Vũ cười khổ mà nhận lấy danh thiếp của họ, nhìn thấy tờ danh thiếp bánh trung thu đó thì ngắn ra. Tờ danh thiếp này cũng khá có ích, vì sắp tới tết trung thu rồi.

Nếu là bánh trung thu bình thường thì Lâm Vũ tất nhiên sẽ không bận tâm, nhưng đây là bánh trung thu của Quế Hoa Lâu, được xưng là ngàn vàng khó mua.

Bánh trung thu của họ là thương hiệu lâu đời ở Thanh Hải, nổi tiếng cả Thanh Hạ. Đến trung thu, có tiền cũng không mua được vì chỉ riêng dùng để biếu tặng cho tầng lớp nhân vật lớn của Thanh Hải và Kinh Thành mà họ cũng không làm đủ thì người thường tất nhiên ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy.

Hai ngày trước bố vợ còn càm ràm bánh trung thu của Quế Hoa Lâu nhiều năm như vậy mà chưa từng được ăn một lần, quả thực rất đáng tiếc, nên Lâm Vũ định nhờ phu nhân này làm một ít, đưa về cho bố mẹ vợ thử.

Sau khi tiến đám phu nhân này đi, Tiết Thắm vội tới trước mặt Lâm Vũ, hơi hưng phấn mà nói: “Anh có từng nghĩ tới đem loại thuốc bùn này của cậu làm thành sản phẩm dưỡng da, tiến hành sản xuất, sau đó tung ra thị trường không?”

“Không.”

Lâm Vũ lắc đầu. Anh quả thực chưa từng nghĩ tới cái này.

“Loại thuốc bùn này của anh có hiệu quả tốt như vậy, nếu chúng ta sản xuất dây chuyền, đánh bóng tên tuổi thì lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ bùng nỗ.” Tiết Thám thấy anh giống như không có hứng thú thì liền khẩn thiết.

“Ừ… nếu cô muốn sản xuất thì tôi tặng công thức cho cô vậy.

Dù sao cô lấy thuốc chỗ Tống Chinh thì cũng tiện.” Lâm Vũ trực tiếp viết công thức ra, đưa cho Tiết Thắm, nói tỉ cách nghiền thuốc và tỉ lệ pha chế cho cô.

Tiết Thắm thấy anh đưa công thức cho mình thì liền ngắn người, vô cùng kinh ngạc. Đây không phải là công thức đơn giản đâu. Ở trong mắt cô cái này có lợi nhuận lên đến tiền triệu, trăm triệu, thậm chí là tiền tỉ đấy.

Nhưng Lâm Vũ lại cứ bình thản mà đưa cho cô.

“Sao? Cầm lấy chứ.” Lâm Vũ cười nói: “Đợi cô kiếm được tiền thì nhớ mời cơm.”

Tiết Thắm cắn môi, vẫn là nhận lấy công thức, nói: “Vậy tôi xem như anh nhập cổ đông, đến lúc đó anh là cỗ đông lớn.”

“Cũng được, cô xem mà làm đi. Nếu gặp khó khăn gì thì cứ nói với tôi.” Lâm Vũ cười cười, cũng không từ chối.

Anh cũng không bận tâm, vì anh không hiểu gì về ngành mỹ phẩm này cả.

Mấy ngày sau là trung thu. Vốn dĩ theo thường lệ của Giang gia thì một nhà bón người tự nấu ăn, nhưng năm nay Giang Kính Nhân không đồng ý, nói là ông đã đặt bàn nhà hàng ở bên cạnh cơ quan ông, tối nay ra ngoài ăn.

Giang Nhan và Lý Tố Cầm cũng không phản đối, chỉ cần cả nhà cùng nhau thì ăn ở đâu cũng được.

Đêm trung thu, Lâm Vũ mặc bộ đồ thẻ thao liền ra ngoài. Giang Nhan ngăn anh lại, sau đó đến tủ quần áo tìm một chiếc áo khoác gió đen mới cho anh, nói: « Mặc cái này.”

“Ôi, cô đặc biệt mua cho tôi sao?” Lâm Vũ hơi kinh ngạc.

“Tôi không muốn anh làm tôi mất mặt.” Giang Nhan hừ lạnh một tiếng, tim nảy lên máy cái, không biết tại sao gần đây cô giống như bắt đầu để ý tới hình tượng của Lâm Vũ, rất muốn để anh ăn mặc đàng hoàng đẹp trai. Nếu là lúc trước thì cô mới lười bận tâm xem tên phế vật này mặc cái gì.

Cả nhà Lâm Vũ vừa ra ngoài thì Châu Thần gọi điện cho anh, hỏi: “Gia Vinh, cậu đang ở đâu? Ở nhà không? Tôi và Ngọc Hiên cùng qua đó.”

Lâm Vũ vừa nghe thấy giọng nói của Châu Thần khá sốt sắng còn tưởng là có chuyện gì, vội nói: “Được, vậy hai người qua đây đi.”

“Bố, mẹ, mọi người qua đó trước đi, lát nữa con tự gọi xe qua.”

Cúp máy, Lâm Vũ nói với Giang Nhan bọn họ một tiếng, tự mình đợi Châu Thần và Thẩm Ngọc Hiên trước cổng tiểu khu.

Một lát sau thì thấy một chiếc xe thể thao vụt tới, đến trước cổng tiểu khu thì phanh gấp lại, Thắm Ngọc Hiên xuống xe, cười nói: “Thế nào, Gia Vinh, kỹ thuật xe của tôi thế nào?”

“Tiền bộ không ít.” Lâm Vũ cười nói, thấy khó hiểu. Mình muốn luyện đến trình độ này thì có lẽ phải mười năm đi.

“Gia Vinh, sao cậu lại ở đây?” Châu Thần cũng xuống xe, trong tay còn cầm một hộp nhung dài lớn.

“Cả nhà chúng tôi đang định ra ngoài ăn. Hai người muốn tới nên tôi bảo họ đi trước.” Lâm Vũ đáp.

“Ò, chúng tôi cũng không có việc gì lớn, chỉ là muốn tới tặng quà trung thu cho bác trai thôi.” Châu Thần nói rồi đưa hộp quà qua cho Lâm Vũ, cười tươi nói: “Mở ra xem bên trong là gì.”

Lâm Vũ mở hộp nhung ra nhìn thì thấy bên trong là một bức tranh thủy mặc cuộn lại, tản ra linh khí của phỉï thúy xanh, rõ ràng là giá không rẻ.

Anh vội mở tranh chữ ra, chỉ thấy là một bức tranh mai đen của Bát Đại Sơn Nhân.

“Châu Thần, cái này tôi không nhận được, quá quý giá rồi.”

Lâm Vũ vội cuộn bức tranh lại, trả lại cho Châu Thần.

Phải biết tác phẩm quý giá nhất của Bát Đại Sơn Nhân được đấu giá lên tới trăm triệu.

Bức này dù chất lượng kém hơn, nhưng giá thị trường ít nhất cũng khoảng vài chục triệu. Trung thu mà Châu Thần tặng món quà quý giá như vậy, Lâm Vũ tất nhiên không thể nhận.

“Đây là chút tâm ý của tôi và Ngọc Hiên. Hai chúng tôi cùng mua đấy. Biết được bác Giang thích nên đặc biệt đưa tới tặng cho bác. Cậu mà không nhận là xem thường chúng tôi.” Châu Thần ai oán.

“Đúng thế, Gia Vinh, cậu khách khí với chúng tôi làm gì. Tôi nói cho cậu biết, hai khúc gỗ đàn hương lần trước của cậu, tên nhóc này đã kiếm được không ít. Chỉ một bức tranh có là gì.”

Thẩm Ngọc Hiên cũng vội nói.

“Đúng rồi, Ngọc Hiên không nói tôi cũng quên mát. Gia Vinh, hai khúc gỗ đàn hương lần trước tôi đã bán hết rồi, lợi nhuận rất khá. Hai phần lợi nhuận đã hứa với bác Giang đã chuyển qua cho bác rồi, nhưng ngân hàng sẽ hơi chậm trễ, có thể tối nay mới đến được tài khoản.” Châu Thần vội nói.

“Hai người đúng là.” Lâm Vũ bất lực mà lắc đầu cười, nói: “Được, vậy thì tôi tạm thời nhận vậy. Tôi cảm ơn hai cậu thay bố vợ tôi.”

“Chúng ta là ai chứ.”

“Đúng thế. Được rồi, cậu mau đi ăn tết trung thu đi, chúng tôi đi đây.”

Châu Thần và Thẩm Ngọc Hiên nói rồi lại lên xe, chớp mắt liền không thấy bóng dáng đâu.

Lâm Vũ chê phiền nên cũng không đưa bức tranh chữ lên lầu, trực tiếp bắt xe tới nhà hàng mà bố vợ đã đặt.

Trên đường, Lâm Vũ lại nhận được một cuộc điện thoại, là nhân viên của Quế Hoa Lâu, nói bà chủ của họ đã đặc biệt giữ lại máy hộp bánh trung thu hàng tặng, hỏi anh ở đâu để họ đem qua bây giờ.

“Chúng tôi ăn cơm ở ngoài, trực tiếp đưa tới nhà hàng đi.” Lâm Vũ nói địa chỉ nhà hàng cho họ.

Dù là trung thu nhưng nhà hàng rất đông khách, quả thực là chật kín. Xem ra con người càng lúc càng thích ăn cơm ở ngoài vào trung thu.

Theo địa chỉ mà Giang Nhan nói, Lâm Vũ tìm được phòng bao kiểu mở của họ, nhưng điều khiến Lâm Vũ kinh ngạc là lúc này bên bàn trong còn có một gia đình khác.

Một đôi vợ chồng lớn hơn Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm mấy tuổi, một đôi vợ chồng trẻ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuôi, còn có một đôi song sinh bảy tám tuổi, nhìn như là một nhà ba đời.

“Vị này là bác Trương, đồng nghiệp của bó. Đây là dì Nghiêm, còn có con trai con dâu, anh Trương, chị Lưu.” Giang Nhan vội đứng dậy giới thiệu với Lâm Vũ, nói: “Bàn bố đặt hết rồi, đúng lúc nhà chú Trương cũng đặt bàn ở đây nên gọi chúng ta qua.”

“Ức hiếp người quá rồi! Tôi rõ ràng đã đặt từ sớm rồi!” Giang Kính Nhân vỗ bàn.

Ông không chỉ giận việc bàn bị chiếm mà còn tức việc sao bàn ông đặt lại hết mà lại để lại cho lão Trương. Điều này khiến ông mắt hết mặt mũi. Dù sao trong đơn vị, ông và lão Trương luôn tranh đấu nhau, luôn muốn so cao thấp.

“Được rồi, được rồi, như thế này cũng khá tốt mà. Hai nhà cùng nhau, rất náo nhiệt.” Bác Trương cười lớn nói, thầm thấy hơi tự hào.

“Vị này là Gia Vinh nhỉ? Nghe nói cậu đã mở một phòng khám?” Dì Nghiêm cười hỏi.

“Đúng ạ, dì.” Lâm Vũ nói thật.

“Làm bác sĩ có tiền đồ không? Thu nhập thế nào?” Bác Trương cũng cười lớn hỏi, cười như không cười mà nói.

“Cũng được ạ, vừa khai trương, người không nhiều lắm. Một tháng được khoảng bảy tám nghìn.” Lâm Vũ thật thà đáp.

Vì phí khám không cao, nên thu nhập của anh không nhiều lắm, nhưng ít nhất là đủ ăn.

“Ò, vậy cũng được rồi, gần bằng một ngày lương của Chí Huy nhà chúng tôi rồi. Đúng không, Chí Huy?” Bác Trương cố tình quay qua hỏi con trai Trương Chí Huy một câu.

“Không đến đâu bó, bây giờ cộng thêm hoa hồng thì một ngày được hơn một vạn rồi.” Trương Chí Huy cười nói, giọng nói tự hào dễ thấy.

Hắn là tiến sĩ từ nước ngoài về, sau này làm ở công ty nhà nước rất lớn, dựa vào mối quan hệ của cô mình, còn trẻ mà đã trèo lên chức quản lý khu vực lớn, đãi ngộ vô cùng tốt.

Lúc hắn nói câu này thì vô tình liếc Giang Nhan một cái, trong lòng có tia khoái cảm. Vì lúc trước Giang Kính Nhân muốn hai nhà kết thân, nhưng Giang Nhan lại chê hắn nhiều tuổi, nên hắn vẫn luôn oán giận.

Dù sao kiểu đại mỹ nữ như Giang Nhan, không có được thì đổi là ai cũng không cam tâm.

“Con rễ tôi có thu nhập không cao, nhưng buổi đấu giá đồ cổ lần trước…”

“Được rồi, lão Giang, đã là chuyện từ đời nào rồi, ông đừng nhắc nữa. Mấy chục triệu đó đều là tiền chết, càng tiêu càng ít!”

Giang Kính Nhân định lên tiếng thì bác Trương liền cắt ngang, ông đành nuốt lời xuống, vô cùng tức giận, nhất thời cũng quên mắt việc Lâm Vũ kiêm chức ở công ty đá quý.

Lâm Vũ lắc đầu cười bất lực, nhớ tới dáng vẻ giận đùng đùng của Giang Kính Nhân lúc trước thì đoán lão Trương mà ông nói có lẽ chính là bác Trương, cũng chẳng trách bố vợ lại tức giận, bác Trương này quả thực nói khá khó nghe.

“Được rồi, nào, ăn cơm, ăn cơm.” Dì Nghiêm thấy bầu không khí là lạ thì vội bảo mọi người ăn cơm.

Tính khí của Giang Kính Nhân và lão Trương này vô cùng khắc nhau, hai người lúc nói chuyện thì hở chút là cứng giọng lên.

Lâm Vũ cảm thấy vừa buồn cười vừa bực, cảm thấy hai người già mà như trẻ con.

“Đúng rồi, bố, chú Giang, con đặc biệt nhờ người đặt bánh trung thu ở Trường Thịnh Trai, mọi người nếm thử ạ.”

Trương Chí Huy giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, vội quay người lấy một hộp nhung ra. Sau khi mở ra thì lấy máy chiếc bánh trung thu tỉnh xảo ra phát cho mọi người.

“Lão Giang à, bánh của Trường Thịnh Trai này rất khó mua đấy, đặc biệt là trung thu, không có chút quan hệ thì không mua được. Chí Huy nhà chúng tôi là nhờ người ta mới mua được đấy.” Bác Trương cười lớn nói: “Nhà ông năm nay mua bánh trung thu hiệu gì thế?”

Trường Thịnh Trai cũng là hiệu bánh trung thu lâu đời của Thanh Hải, chỉ xếp sau Quế Hoa Lâu, trung thu cũng rất khó mua.

“Hừ, ai ăn của Trường Thịnh Trai chứ, muốn ăn thì chúng ta ăn của Quế Hoa Lâu.” Giang Kính Nhân biết lão Trương là cố ý chọc tức ông, hơi không phục mà nói.

“Ha ha, vậy sao? Bánh của Quế Hoa Lâu là nhân vật cấp thị trưởng bí thư mới ăn được đấy. Cấp bậc của ông cao vậy rồi?

Nói vậy là ông đặt được rồi? Có thể cho chúng tôi nếm thử không?”

Lão Trường cười lớn, giọng nói vô cùng mỉa mai.

Giang Kính Nhân nắm chặt tay, người run lên không ngừng, nói không ra lời.

“Bác Trương muốn ăn thì lát nữa người của Quế Hoa Lâu đưa tới cháu sẽ chia cho bác một hộp.”

Lúc này Lâm Vũ ung dung cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play