Chương 308:

Lâm Vũ kiên định lắc đầu, anh sẽ không bị đám người này lừa. Cái mà bọn họ gọi là “khi cân”, thì thường là một sống chín chết.

“Tôi khuyên anh đừng vội từ chối, bởi vì có thê anh sắp phải dùng nó.” Hàn Băng lại đây số chứng nhận cho Lâm Dật, hai mắt sáng lập lánh nhìn anh.

“Sáp phải dùng nó? Ý là gì?” Lâm Vũ rất khó hiệu.

Vừa dút lời, ngoài cửa có ba chiếc xe _ cảnh sát dừng lại. Sau đó Bì Trạch chỉ có anh ở đây. Tôn Thiên Thiên và -_ Lần trước Bạch Tông Vĩ đến gây náo . Đúng lúc này, ngoài cửa có một chiếc phụ nữ cao lớn mặc áo khoác da màu _ cùng một nhóm cảnh sát vội vàng tiến – vào, lạnh lùng liệc nhìn toàn bộ ngôi nhà, hướng mắt về Hà Gia Vinh, nghiêm nghị nói: “Hà Gia Vinh, chúng _ tôi nghi ngờ răng anh có liên quan đến một vụ án giệt người, phiên anh đi với chúng tôi! “

“Giết người? Cái gì giết người?”

Lâm Vũ cau mày, anh có liên quan gì đến án mạng.

“Đừng giả bộ nữa, anh biết rõ nhất.

Tàng Địch An đã chết như thế nào.”

Bì Trạch lạnh lùng nói, chắp tay sau lưng.

“Tàng Địch An? Không phải ông ấy đã bị tên Mã gia đó giệt chêt sao?

Liên quan gì đên tôi?” Lâm Vũ hết sức nghỉ ngờ hỏi.

“Mã Mãnh thừa nhận là do anh xúi giục! Tôi khuyên z anh nên thú nhận càng sớm càng tốt, thành thật sẽ khoan hồng, kháng cự thì xử nghiêm!” Bì Trạch nháy mắt với thuộc hạ: “Còng tay!”

Máy người phía sau lập tức xông lên còng tay Lâm Vũ, lôi anh đi ra ngoài.

“Đợi đã!”

. Hàn Băng đột nhiên hét lên, sau đó . nhìn Lậm Vũ nói: “Chà, bây giờ anh ¡ có muôn nhận món quà này không?

Nói thật, một khi anh đi theo, rât khó _ thoát ra. Theo tôi biết, bằng chứng do người khác ngụy tạo, tôi e răng anh khó tranh biện.”

“Cô là ai2 Nói bậy hả? Chúng tôi đang xử lý vụ việc theo pháp luật!”

Bì Trạch cau mày liễc nhìn Hàn Băng, trong lòng có chút kinh ngạc, không biết tại sao Hàn Băng biệt được chứng cứ là giả mạo.

“Tôi là ai không đến lượt anh hỏi.”

Hàn Băng nhẹ giọng nói, không có rướn mất lên.

“Vậy sao? Mạnh miệng nhĩ? Tôi nghỉ ngờ cô là đồng phạm của Hà Gia Vinh, người đâu, còng tay cô ta lại, và đưa về văn phòng đề tra hỏi!” Bì Trạch khit mũi ra lệnh.

Hai tên thuộc hạ của hắn lập tức lao về phía Hàn Băng, Hàn Băng đá vào đầu gồi của người kia, người này hét lên rỗi lập tức quỳ xuống đắt.

Một người khác đưa tay túm lầy Hàn .

Băng, Hàn Băng hơi nghiêng người, năm lây cô tay hãn, kéo mạnh rôi đạp chân vào mông. Người đó té quỳ rạp xuống.

“Khả năng chỉ có thế mà làm cảnh sát.” Hàn Băng khinh thường nói.

Bì Trạch và những người khác sững sờ, vẻ mặt họ kinh ngạc. Không ngờ người phụ nữ này lại ghê gớm như vậy, chỉ ngôi ở trên ghê không nhúc nhích mà đã đánh ngã hai tên kia.

“Vậy thôi, anh không nhận thì tôi đi nha.”

Hàn Băng cũng lười nói tiếp với đám người Bì Trạch, cầm lầy chứng chỉ trên bàn bước nhanh ra ngoài.

“Đợi đãt”

Lâm Vũ đột nhiên kêu cô một tiêng, cau mày hỏi: “Có phải tôi nhận chứng _ chỉ này rồi thì họ không thê mang tôi đi phải không?”

Mặc dù Lâm Vũ vẫn chưa biết tình hình như thế nào, cũng không biết ai hãm hại mình. Nhưng nêu bên kia đã giả mạo tất cả chứng cứ như Hàn Băng nói, anh sẽ rât khó thoát ra.

Vì vậy, bây giờ cách tốt nhát là chấp nhận cuôn chứng chỉ do Hàn Băng đưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play