Chương 254:

 

Lâm Vũ nhìn thấy bóng chiếc xe GTR vừa rồi thì giận tím mặt, tên ngu ngốc này, đã xong hay chưa đây.

 

Lâm Vũ thấy mình không có đường đi, trực tiếp phanh xe lại ở ven đường.

 

Bốn năm chiếc siêu xe cũng lập tức dừng lại, năm sáu người trẻ tuổi ăn mặc theo trào lưu bước xuống, vừa nhìn liền biết là vài công tử ăn chơi trác táng.

 

“Con mẹ anh, không phải anh chạy sao, chạy nữa đi?”

 

Tên mặc đồ punk vừa xuống xe liền chỉ vào Lâm Vũ chửi ầm lên.

 

“Chính là tên ngu ngốc nhà anh có ý đâm vào anh em tôi, còn đánh cậu ta? Có phải chán sống hay không?”

 

Lúc này một thanh niên đi tới chỉ chỉ Lâm Vũ, vẻ mặt kiêu ngạo.

 

Lâm Vũ nhìn thấy người này thì ngay lập tức không nhịn được nhếch miệng cười, thì ra là người quen cũ, con trai của Tiền Hải Đức, Tiền đại thiếu.

 

Bởi vì lúc Lâm Vũ cứu cậu ta thì cậu ta vẫn ở trạng thái hôn mê, tự nhiên là không biết Lâm Vũ.

 

“Tiền đại thiếu, cậu nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?” Lâm Vũ chắp tay sau lưng, nhìn cậu ta nhàn nhạt cười.

 

*Ân nhân cứu mạng, hai ta từng gặp nhau sao?”

 

Tiền đại thiếu quét mắt nhìn Lâm Vũ một cái, tuy rằng trong ấn tượng chưa thấy qua Lâm Vũ, nhưng khí thí kiêu ngạo vẫn thu liễm không ít.

 

“Nếu hai ta chưa gặp nhau, vậy năm ngoái có lẽ cậu phải nằm mà ra khỏi bệnh viện Nhân Ái.” Lâm Vũ cười tủm tỉm nói.

 

“Hà… Hà thần ý?”

 

Thân mình Tiền đại thiếu run lên, đôi mắt trợn to, vừa vui vừa sợ, lắp bắp nói: “Ngài là… là Hà thần y đã cứu tôi?”

 

“Cam đoan không giả.” Lâm Vũ nhìn hai chân cậu ta, cười gật đầu: “Ừm, đi đường rất vững chắc, xem ra xác thật khôi phục không tồi.”

 

Tiền đại thiều chưa nói chuyện, nhanh chóng móc di động ra tìm trong danh bạ số của “Hà thần y’rồi bắm gọi, phát hiện di động của Lâm Vũ vang lên, lập tức đại hỉ, trước mắt xác thực là Hà thần y!

 

Cậu ta liền xông tới nắm lấy tay Lâm Vũ, kích động nói: “Hà thần y, tôi vẫn luôn muốn mời ngài ăn một bữa cơm để cảm tạ, chính là cha tôi không cho, nói tôi loại thân phận này không xứng cùng ngài ăn cơm, bảo tôi không được quấy rầy ngài. Vì thế tuy tôi có số điện thoại của ngài cũng vẫn không dám gọi cho ngài.”

 

Nói xong cậu ta đột nhiên nhớ ra cái gì, hung hăng tát lên mặt mình hai cái tát, mắng: “Cái miệng thối này của tôi, vậy mà dám mắng ân nhân cứu mạng mình. Tôi đáng chết, tôi đáng chết!”

 

“Ai, Tiền đại thiếu cậu làm gì vậy.” Lâm Vũ nhanh chóng kéo tay cậu ta.

 

Mấy tên ăn chơi trác táng đi cùng Tiền đại thiếu tức khắc đều trợn mắt há mồm, mặt đầy khiếp sợ!

 

Tiền đại thiếu là người nào chứ, là người khác đụng tới một ngón tay mình, cậu ta phải để cho người khác đứt tay đứt chân!

 

Hiện tại vậy mà chỉ vì mắng một người lái chiếc xe bánh mì vài câu lại lấy tay tát mặt chính mình? Còn ở trên đường lớn trước mặt tất cả mọi người?

 

Đặc biệt là người mặc đồ punk, thấy một màn như vậy mặt đều tái đi. Sau khi biết Lâm Vũ chính là ân nhân cứu mạng của Tiền đại thiếu thì sợ tới mức cả người run bần bật.

 

Tiền đại thiếu xuống ta với chính mình còn tàn nhẫn như vậy, vậy một tùy tùng nhỏ như cậu ta còn không phải bị đánh chết?

 

Người mặc đồ punk linh cơ vừa động, trực tiếp lấy tay tát lên mặt mình một cái, vừa đánh vừa đi tới, đồng thời tự mắng chính mình: “Tôi càng đáng chết hơn! Tôi càng đáng chết hơn…”

 

“Còn không phải sao! Cậu mẹ nó so với lão tử càng đáng chết hơn!”

 

Tiền đại thiếu hung hăng tát một cái lên đầu của người mặc đồ punk, làm cho tên này trước mặt tối sầm, thiếu chút ngã trên mặt đất.

 

“Tiền đại thiếu, thôi đi, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn.” Lâm Vũ thấy thời gian không còn nhiều lắm, nhanh chóng khuyên Tiền đại thiếu một tiếng.

 

“Không được, Hà thần y, việc hôm nay không thể để yên, tôi nghe nói cậu ta đâm vào xe ngài?” Tiền đại thiếu tức giận nói.

 

Không đợi Lâm Vũ nói chuyện, người mặc đồ punk đã vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng, mắt tôi bị mù, làm Hà đại ca, không đâm phải xe của chú Hà, tôi phải bồi thường, bồi thường.”

 

Vì thể hiện sự tôn trọng đối với Lâm Vũ, người mặc đồ punk cố ý gọi Lâm Vũ già đi mười máy tuỏi.

 

Lâm Vũ cười khổ lắc đầu, vội vàng xua tay: “Thôi đi thôi đi, không có vấn đề gì lớn.”

 

Nhưng Tiền đại thiếu lại không thuận theo buông tha, hùng hỗ hỏi người mặc đồ punk: “Nói đi, cậu đâm vào xe của ân công lợi hại như vậy, tính toán bồi thường như thế nào?”

 

Kỳ thực cái cậu ta gọi là nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là phần phía trước của xe bánh mì bị méo một. chú mà thôi.

 

“Cái này…” Người mặc đồ punk chạy tới nhìn phần phía trước của xe bánh mì bị đâm hỏng, sau đó chém định chặt sắt nói: “Bị hao tổn nghiêm trọng như thế, tôi ít nhất phải đền 20 vạn, không, 30 vạn! Đúng, 30 vạn! Một phân tiền cũng không thẻ thiếu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play