Chương 229:

 

Lúc này Tần Lãng lại không biết từ đâu đi tới, cười tủm tỉm nhìn Tàng Địch An nói.

 

Tàng Địch An cùng viện phó Tuần nhìn thấy anh ta thì sau lưng đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, giống như tháy quỷ. Người này sao lại như âm hồn bắt tán vậy!

 

“Cậu… tiên sinh của các cậu là ai…”

 

Thân mình Tàng Địch An run rẩy, vô cùng hoảng sợ nói.

 

“Hà Gia Vinh.”

 

Sắc mặt Tần Lãng nháy mắt phát lạnh: “Tiên sinh chúng tôi nói, ở ác gặp ác, ông làm bậy quá nhiều, sẽ gặp báo ứng, để tôi đến khuyên ông một câu cuối cùng, nếu không muốn táng gia bại sản thì hãy sửa lại tật xáu đánh bạc đi.”

 

Nói xong Tần Lãng xoay người rời đi, nhanh chóng biến mắt ở giao lộ.

 

“Hà Gia Vinh… Hà Gia Vinh…”

 

Trong lòng Tàng Địch An run rẫy không thôi, Hà Gia Vinh này chẳng lẽ là thần tiên, sao lại biết ông ta sẽ thua liền ba buổi tối.

 

Không, tiểu tử này nhất định là có ý, cố ý tìm người chạy tới nói mình sẽ thua, cho mình ám chỉ tâm lý, cho nên trên bàn mình mới có thể khẩn trương, mới có thể thua.

 

Anh ta nhát định học qua tâm lý học, biết cái gì gọi là hiệu ứng khởi động và hiệu ứng Hawthorne.

 

Đúng, nhất định là tiểu tử này ám chỉ dẫn đến mình thua thảm.

 

Ông ta gắt gao cắn chặt răng, mặt đỏ đậm, lạnh lùng nói: “Được lắm Hà Gia Vinh, dám có ý chỉnh tôi, ông đây sớm muộn gì cũng cho cậu đẹp mặt!”

 

Tuy rằng ông ta đã đoán sai thủ đoạn mà Lâm Vũ dùng, nhưng ông ta đoán không sai là Lâm Vũ xác thực cố ý chỉnh mình.

 

Lúc này Lâm Vũ đang cùng Giang Nhan rúc trên sô pha xem tivi.

 

“Chị Nhan, anh Hà hôm nay có gọi điện thoại cho tôi, nói cửa hàng trang sức thứ hai của Hà Ký đã được khảo sát xong. Còn về cửa hàng lớn hơn Bảo Ngọc Các gấp bội nằm ở quảng trường trung tâm thành phố hiện giờ đúng lúc thiếu một quản lý, hay là cô qua đó đảm nhiệm đi.”

 

“Tôi nào có hiểu đồ trang sức ngọc.” Giang Nhan lắc đầu.

 

“Không hiểu thì có thể học mà, tôi lại thuê mấy cái nhân viên hiểu việc chuyên nghiệp qua giúp cô.” Lâm Vũ cười tủm tỉm nói.

 

“Được rồi, nhưng mà lỗ rồi cũng đừng trách tôi.” Giang Nhan nghĩ nghĩ liền đáp ứng. Dù sao mình ở nhà cũng chỉ nhàn rỗi, đi đến tiệm giúp đỡ cũng đúng.

 

Chẳng qua cô hy vọng nhát vẫn là có thể về bệnh viện làm bác sĩ, đáng tiếc bị Tàng Địch An làm đến như vậy, thanh danh trong vòng này của cô xem như sụp đổ. Hai ngày này cô liên hệ với vài bệnh viện, người ta đều không cần cô.

 

Cho dù là một vài bệnh viện nhỏ mà trước kia cô chướng mắt cũng đều do dự cự tuyệt, làm cô cảm nhận được cảm giác thất bại cực lớn.

 

Còn về phòng khám Hoa An cô làm việc trước kia thì đã sớm đóng cửa.

 

Hiện tại cô rất có cảm giác anh hùng không có đất dụng Võ.

 

Bởi vì vết thương trên đầu quá mức gây chú ý, buổi sáng hôm sau Tàng Địch An không mở họp, sợ bị người chê cười.

 

Hôm qua Mã gia xuống tay không nhẹ, hiện giờ trên đầu ông ta vẫn còn sưng.

 

“Àm ầm ầm!”

 

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

 

“Ai đó, vào đi.” Ông ta bát mãn lẫm bẩm một tiếng.

 

“Viện trưởng, ngài không sao chứ?” Viện phó Tuần vội vã đi vào, quan tâm hỏi một câu.

 

“Không sao.” Tàng Địch An thở dài.

 

“Viện trưởng, cơ hội để ngài hả giận đã tới. Cục trưởng – Vệ Công Huân hôm nay tự mình cùng phu nhân đến bệnh viện chúng ta xem bệnh.” Viện phó Tuần vội vàng nói, ánh mắt nóng rực.

 

“Cục trưởng Vệ Công Huân?” Trên mặt Tàng Địch An tức khắc hiện lên vui vẻ.

 

Nếu ở kinh thành ông ta bị Mã gia đánh thì Mã gia đã sớm bị bắt đi, nhưng ở Thanh Hải lại không được. ở đây ông ta không có thân thích, nói chuyện không có phân lượng, người ta không nhất định sẽ cho mặt mũi.

 

Hiện tại Vệ Công Huân mang theo phu nhân tới xem bệnh, đây quả thực chính là cơ hội tốt trời cho. Ông ta nhất định phải nhân cơ hội này mà làm một giao tình tốt cùng Vệ Công Huân.

 

Chẳng qua nếu là biết được quan hệ của Lâm Vũ và Vệ Công Huân cũng là tâm đầu ý hợp thì không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào.

 

“Đi, mau, mau dẫn tôi qua đó, tôi muốn đích thân đi tiếp đón ông ấy!”

 

Tàng Địch An vội vàng đứng dậy kêu viện phó Tuần đi ra ngoài.

 

Lúc này bên ngoài khoa ung thư, Vệ Công Huân chắp tay sau lưng nôn nóng đi qua đi lại, bà xã đã đi vào một lúc lâu nhưng vẫn không có tin tức.

 

“Bố, bố đừng gấp, mẹ nhất định không có việc gì.” Vệ Tuyết Ngưng nhẹ giọng an ủi bố một câu, nhưng ngữ khí nói chuyện lại không tự tin như vậy.

 

“Ai da, cục trưởng Vệ, cục trưởng Vệ, không tự mình tới nghênh đón ngài, thật sự là chậm trễ.” Tàng Địch An chạy.

 

chậm tới, đầy mặt cung kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play