Chương 225:

 

*Mẹ nhà mày, bị điên à!”

 

Tàng Địch An tức giận chửi ầm lên. Tối qua ông ta thua, kết quả hôm nay tên bệnh tâm thần này lại tới trù ông ta.

 

“Đừng để ý đến cậu ta, viện trưởng Tàng, tối nay vận may của ngài khẳng định sẽ bùng nổ.” Viện phó Tuần cười nói.

 

Kết quả tối nay Tàng Địch An thua tới 13 ván, trong đó 8 ván thua trắng, bốn vạn tiền mặt lại lần nữa thua sạch.

 

“Con mẹ nó, quái lạ!” Lúc ra khỏi quán trà Tàng Địch An tức đến tái mặt.

 

“Viện trưởng Tàng, hai ngày nay vận may của ngài thật sự quái lạ. Nếu không chúng ta nghỉ một đoạn thời gian rồi lại đến.” Viện phó Tuần cũng buồn bực không thôi, làm hại ông ta cũng thua không ít.

 

“Không được, ông đây nhát định phải đem tiền thắng trở về!” Tàng Địch An vô cùng không cam lòng.

 

Buổi chiều ngày tiếp theo còn chưa tan tầm ông ta đã gọi viện phó Tuần đến, cùng ông ta đi ra ngoài bệnh viện, nhìn trái nhìn phải sợ lại lần nữa đụng phải Tần Lãng.

 

Cũng may lần này bọn họ thuận lợi ra cửa, nhưng khi hai người bọn họ lên xe chuẩn bị lái đi, Tần Lãng đột nhiên từ đâu chạy tới, cười tủm tỉm nói: “Tiên sinh của chúng tôi nói, đêm nay vận thế của ngài không tốt, không muốn thua sạch thì quay về nhà đi.”

 

Nói xong anh xoay người chạy nhanh như chớp.

 

“Con mẹ mày!”

 

Tàng Địch An tức đến mũi đều bốc khói, cầm lên một cục đá ném về phía Tần Lãng biến mắt, đáng tiếc Tần Lãng đã sớm chạy không thấy bóng dáng.

 

“Viện trưởng Tàng, hay là tối nay thôi đi. Tên này thật tà môn, hai ngày hôm trước và hôm qua đều nói như vậy, cả hai ngày đều… đều thật sự thua trắng…”

 

Viện phó Tuần mồ hôi lạnh đầy mặt nói.

 

Sau lưng Tàng Địch An cũng là một thân mồ hôi lạnh, cảm giác sợ đến phát hoảng, không khỏi kẹp chặt túi xách dày nặng trong ngực. Ở đây chính là 20 vạn, tối nay nếu là lại không thắng được, trở về nếu bị vợ ông ta tra ra, không cào chết ông ta là không thể.

 

Do dự một lát, ông ta dùng sức khẽ cắn môi, nói: “Đi, lên xe, ông đây không tin, tối nay nếu lại thua tôi liền đi ăn phân!”

 

Hạng lão bị dọa một trận, không hiểu xảy ra chuyện gì.

 

“Hà Gia Vinh Hà Gia Vinh, các người chỉ biết Hà Gia Vinh, không có Hà Gia Vinh thì không thể chữa bệnh được à?”

 

Tàng Địch An tức đến mặt đều đỏ, bệnh viện mình chắng lẽ nuôi chính là một đám phế vật sao?

 

“Có thể trị là có thể trị, nhưng nều là tôi tới chủ trị thì thời gian trị liệu sẽ dài hơn nhiều, hơn nữa hiệu quả cung không hoàn toàn được như thiêu sơn hỏa.”

 

Hạng lão thành thật trả lời, trong lòng nghỉ hoặc không thôi. Vì sao mình vừa nhắc đến bác sĩ Hà, viện trưởng Tàng liền giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú vậy?

 

“Hạng lão, vậy không phải được rồi sao. Chữa bệnh phải tuần tự mà tiến, không thể quá nhanh. Một khi làm quá vội có khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại. Ông quay về đi, ông tuyệt đối có thể chữa khỏi cho bệnh nhân kia.”

 

Tàng Địch An vừa nghe trị liệu cần thời gian dài, có tiền để kiếm, lập tức thay bằng một gương mặt tươi cười, cười ha hả nói với Hạng lão.

 

“Viện trưởng Tàng, cũng không thể nói như vậy, lấy trình độ của bác sĩ Hà, tôi khẳng định có thể mau chóng đem bệnh này chữa khỏi.” Hạng lão vội vàng nói.

 

“Hạng lão, bệnh viện chúng ta không thể luôn dựa vào người khác. Nếu cứ đụng tới triệu chứng khó hay phức tạp lại đi nhờ người khác hỗ trợ, vậy chúng ta làm sao có thể tiến bộ? Không dối gạt ông, trước khi ông tới bí thư Tạ Nhưng càng thua ông ta lại càng muốn gỡ lại, không ngừng thúc giục mọi người nâng cao bội số, nhưng đổi lại là tiền trong túi ông ta giảm bớt càng nhanh.

 

Ông ta cảm thấy mình như rơi vào một xoáy nước thật lớn, thân bắt do kỷ.

 

Bốn người chơi đến hơn nửa đêm, Tàng Địch An lại lần nữa cho không điểm Mã gia, lúc run rẩy sờ tay xuống túi xách thì đột nhiên phát hiện trong túi rỗng tuếch!

 

Cơ thể ông ta đột nhiên rùng mình một cái, lấy túi đến dùng sức xé mở, phát hiện trong túi một đồng tiền cũng không có, lại một lần nữa thua sạch tiền!

 

“Sao thế viện trưởng Tàng, hết tiền rồi? Nếu không huynh đệ cho ông nợ trước?” Mã gia cười ha hả nói.

 

Tàng Địch An sắc mặt xanh mét, âm tình bất định, thân mình kịch liệt run rẩy, đột nhiên hung hăng vung tay, dùng sức đem túi quăng ở trên bàn, khàn giọng nói: “Mượn con mẹ mày, nhất định là hai người các người hợp mưu!”

 

“Con mẹ nó còn không phải để các người thắng tiền sao!”

 

Cái túi của Tàng Địch An quăng ra làm một khối mạt chược đập trúng khóe mắt Mã gia, ông ta ngay lập tức nỗi trận lôi đình, cầm lên gạt tàn thuốc ném tới trên đầu Tàng Địch An.

 

Tàng Địch An căn bản không phản ứng kịp, bị gạt tàn thuốc đập trúng trán, lập tức kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã trên mặt đất.

 

“Viện phó Tuần, gọi điện thoại, gọi người đến đánh chết bọn họ cho tôi!”

 

Tàng Địch An khàn giọng nói, hiện giờ ông ta thua đến đỏ mắt, hoàn toàn quên mắt Mã gia này cũng là một tay giang hồ.

 

“Con mẹ nó, ông đây đánh chết các người trước!”

 

Mã gia gầm lên một tiếng, cầm ấm trà trên bàn lên hung hăng đập vào đầu Tàng Địch An, tiếp đó xách ghế lên hung ác đập lên người Tàng Địch An.

 

“Ai u, ai u, cứu mạng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play