Chương 158:

 

“Hà tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể hảo hảo phối hợp với tôi, nếu không tôi có lẽ phải giao những tư liệu này cho cảnh sát thôi.”

 

Hàn Băng cầm tư liệu ở bên cạnh hung hăng ném ở trên bàn.

 

Lâm Vũ thật khổ hết chỗ nói, anh không phải không muốn nói cho cô ta, mà là không thể nói được. Nếu như anh nói thật vậy Hàn Băng nhát định sẽ coi anh thành một kẻ bệnh thần kinh.

 

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, bởi vì cánh cửa này quá dày, tiếng gõ cửa vang lên có chút nặng nề.

 

Lâm Vũ nghe được tiếng gõ cửa liền vô cùng mong chờ sẽ có cứu binh đến.

 

Hàn Băng có chút không vui nhíu mày, đi qua mở cửa ra, sau khi phát hiện là Vệ Công Huân thì sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Cục trưởng Vệ, ngài không biết tôi đang thi hành công vụ sao?”

 

Lâm Vũ thầm nghĩ xem ra cô ta nói không sai, cấp bậc của cô ta quả thật cao hơn Vệ Công Huân, nếu không cô ta sẽ không dám nói chuyện với Vệ Công Huân như thế.

 

“Hàn thượng tá, tôi không phải có ý làm phiền ngài. Là thư ký Tạ, Tạ Trường Phong có việc gấp muốn gặp ngài.” Vệ Công Huân vội giải thích.

 

“Thư ký Tạ?” Hàn Băng hơi nhíu mày, mặt mũi của Vệ Công Huân cô ta có thể không cho, nhưng thể diện của thư ký Tạ thì không thể không cho.

 

“Hàn thượng tá, tôi đến tìm bác sĩ Hà, có thể bán cho tôi chút thể diện không? Để tôi đem cậu ta đi trước, tôi bên này thật sự có việc gấp cần bác sĩ Hà giúp đỡ.”

 

Lúc này Tạ Trường Phong chắp tay sau lưng đi tới, cười ha ha nói với Hàn Băng.

 

“Thư ký Tạ, tôi cũng muốn giúp ngài, nhưng hiện tại tôi có chuyện quan trọng cần nói với Hà tiên sinh.” Hàn Băng có chút khó xử nói.

 

“Hàn thượng tá, tôi nói một câu không dễ nghe. Việc này của tôi có lẽ so với việc của cô còn quan trọng hơn nhiều, liên quan đến sự phát triển của Thanh Hải, liên quan trực tiếp đến lợi ích của hơn hai mươi triệu người dân thành phố Thanh Hải.”

 

Tạ Trường Phong ha ha cười nói, vô cùng khéo léo mà đem cả hơn hai mươi triệu người dân thành phố Thanh Hải kéo ra, vô hình trung mà cho Hàn Băng áp lực cực lớn.

 

“Liên quan đến lợi ích của hai mươi triệu người?” Hàn Băng không hiểu nói, một Hà Gia Vinh tầm thường làm sao có thể liên quan đến lợi ích của toàn bộ người dân thành phố Thanh Hải được.

 

“Gần đây có một doanh nhân Hồng Kông muốn đến nội địa đầu tư vào một công ty điện ảnh và truyền hình, cô nghe nói chưa?” Tạ Trường Phong hỏi.

 

“Cái này tôi biết.” Hàn Băng gật gật đầu. Việc này năm trước được lan truyền xôn xao, đến đầu tư có khả năng là một doanh nhân lớn ở Hồng Kông, Quách Triệu Tông, cũng là ông trùm ngành giải trí ở Hồng Kông.

 

“Các địa điểm đầu tư tạm định là ở Lăng An và Thanh Hải.

 

Hiện tại Quách tổng đã khảo sát xong Lăng An, máy ngày nay vừa tới Thanh Hải chuẩn bị khảo sát. Nhưng vừa đến thì sinh bệnh, tuy chỉ là bệnh vặt đau đầu phát sốt, nhưng dù sao cũng là quý nhân, tôi tự nhiên phải mời một bác sĩ có tiếng đến giúp người ta xem bệnh đúng chứ? Lão Tống là người Lăng An, không thích hợp, cho nên tôi liền đi mời Gia Vinh, không ngờ lại bị cô mang qua đây.”

 

Tạ Trường Phong kiên nhẫn giải thích: “Cô nói xem, chuyện này không phải liên quan đến lợi ích của toàn bộ hai mươi triệu người dân thành phố Thanh Hải sao?”

 

Hàn Băng cắn môi, cảm thấy Tạ Trường Phong nói cũng có lý. Tuy cô ta có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

 

“Hàn thượng tá thật là thấu tình đạt lý.” Tạ Trường Phong gọi Lâm Vũ một tiếng: “Gia Vinh, còn không mau đi.”

 

“Ai Lâm Vũ đáp một tiếng, trên mặt vui mừng nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

“Hà Gia Vinh, tôi rất nhanh sẽ lại tới tìm anh!” Hàn Băng lành lạnh nói một tiếng, có hơi bất đắc dĩ.

 

“Thư ký Tạ, cảm ơn ngài. Ngài nói chuyện khám bệnh là thật hay giả thế?”

 

Ra khỏi cảnh cục Lâm Vũ mới thở ra một hơi. Vừa rồi đơn độc ở phòng thẩm vấn cùng với Hàn Băng thật là áp lực, bị ánh mắt cô ta nhìn giống như bản thân sắp bị nhìn thấu vậy.

 

Tất nhiên là thật. Nói đến cũng thật trùng hợp, tôi đang chuẩn bị tới y quán tìm cậu thì Công Huân gọi điện thoại cho tôi.”

 

Tạ Trường Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ, thân thiết nói: “Gia Vinh này, cậu làm sao lại đắc tội với người của cục tình báo quân đội thế?”

 

“Tôi cũng không biết nữa.” Lâm Vũ cười khổ một chút, “Chiều nay tôi đụng phải một tên gây rối ở cửa y quán, hình như bọn họ muốn bắt thủ phạm chạy trốn, kết quả để tên ăn mày chạy mắt, bọn họ liền bắt tôi qua đây.”

 

“Đi lại cùng người cục tình báo quân đội thì cậu phải cần thận chút. Bọn họ là bộ phận thần bí mà Hoa Hạ không công khai với bên ngoài. Nếu không phải vừa khéo Quách tiên sinh thân thể không khỏe, e rằng tôi cũng không thể mang cậu ra.” Tạ Trường Phong dặn dò một câu.

 

Trong lòng Lâm Vũ âm thầm kinh ngạc, đây nhưng là địa bàn của Thanh Hải, đến Tạ Trường Phong còn không bảo vệ được mình, vậy mới thấy quyền lực của cục tình báo.

 

quân đội có bao nhiêu khủng bố.

 

“Thư ký Tạ, ngài nói vị Quách tổng này bệnh có nghiêm trọng không?” Lâm Vũ hỏi.

 

“Tôi có lẽ phải quay về lây túi châm.”

 

Nghe Tạ Trường Phong vừa này nói, vị Quách tổng này thân thể có vẻ không tốt, cho nên anh tự nhiên muốn cẩn thận một chút.

 

“Không nghiêm trọng, có thể chỉ là đột nhiên tới trong nước cho nên không quen, đầu có chút đau, ông ta nói trước giờ ở trong nước cũng chưa từng bị bệnh này.”

 

Nói rồi Tạ Trường Phong liền chỉ huy tài xé đi một chuyến đến Hồi Sinh Đường để Lâm Vũ lấy ngân châm.

 

Vì thân phận Quách Triệu Tông đặc thù, Lâm Vũ lần này đặc biệt cầm bộ ngân châm có hình long phượng mà Sở Vân Vi tặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play