Chương 1182

Bộ Thừa nhìn biển số xe của họ, thấy đúng là biển số chính phủ, lúc này mới theo Lâm Vũ lên xe.

Sau khi đên bệnh viện, chỉ thây trong phòng chăm sóc đặc biệt của Hà nhị gia có nhiều người, ngoại trừ ông cụ Hà gia Hà Khánh Võ ra, còn có anh em Hà Tự Khâm cùng với đời thứ ba của gia tộc Hà gia, thậm chí còn chen chúc toàn bộ ngoài cửa.

Cháu ngoại Xương Xương của ông cụ vốn đang ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ sợ tới mức giật mình, dửờng như nhớ tới lần trước Lâm Vũ đá, lập tức thành thật xuống, dính sát vào tường không dám chuyên động.

“Nhị ca!” Hà Cân Kỳ ở cửa nhìn thây Lâm Vũ lập tức chông nạng nghênh đón, thoáng nhìn Xương Xương đứng một bên nhất thời cười ha ha, nói: “Tiểu tử này còn phải cần anh trị nó!”

Mà Hà Diệu vừa mới từ trong phòng bệnh ra nhìn thầy Lâm Vũ thì liệc Lâm Vũ một cái, bởi vì biết là Lâm Vũ chữa khỏi cho anh của bà ta, cho nên lân này bà ta không dám nói cái gì khó nghe.

“Ông nội, Nhị… Hà đại ca, Hà đại ca của cháu đã tới rồi!”

Hà Cần Kỳ hướng cô họng vào trong phòng bệnh nói to, vì sợ ông nội, cho nên tạm thời đổi xưng hô.

“Mau, mời vào!”

Hà Khánh Võ vốn đang ngòi trên ghế hai tay chống nạng, lập tức đứng lên, vội vàng nói.

Đám người lập tức giải tán, Lâm Vũ bước vào, gật đầu chào hỏi Hà lão gia, rồi sau đó thấy Hà Tự Trăn đang năm trên giường Ben liền thầy y ông ta lúc này đã tỉnh lại, thần sắc cả người đều trông rất tốt, nhìn Lâm Vũ cười cười, yếu ớt nói: “Tiểu huynh đệ, lần này tôi nợ cậu một mạng, đại ân này cảm tạ không hết, ngày khác có cơ hội, Hà Tự Trăn tôi nhất định sẽ báo đáp!”

“Tiểu huynh đệ cái gì, cũng không .

nhìn một chút ông đã bao nhiêu tuổi!”

Tiêu Mạn Như Bi) một bên không nhịn được trách Si ta một câu, nêu như “Hà Gia Vinh” thật là là con của bà ta và Hà Tự Trăn, vậy gọi tiểu huynh đệ không phải là loạn các thế hệ An “Ha ha, xưng hô thôi mà, gọi thê nào cũng không sao!” Hà Tự Trăn không kiêm chệ được cười, vô võ giường, ý bảo: “Tiểu huynh đệ, lại đây ngồi!”

Tính cách Hà Tự Trăn cởi mở, hành vi phóng khoáng, từ trước tới nay chưa bao giờ bị những thứ tầm thường này trói buộc.

“Được nôi, đi ra ngoài đi, đề cho Tự Trăn cùng bác sĩ Hà nói chuyện vài câu!” Hà Khánh Võ vậy tay với mọi người, sau đó mọi người trong phòng liễn quay người đi ra ngoài.

Hà Tự Khâm vội vàng đi tới đỡ ba đi ra ngoài.

“Lão nhị, vây ba về trước!” Hà Khánh Võ quay đâu nói với Hà Tự Trăn.

“Được, ba, ba đi chậm một chút, đợi qua. hai ngày con có thể xuông giường, con sẽ đi thăm ba và mẹ!” Hà Tự Trăn vội vàng nói.

“Không vội, không vội, cứ từ từ!” Hà Khánh Võ dặn dò một câu, có chút lo lắng nói: “Đúng rồi, chuyện ba nói với con con suy nghĩ thật kỹ!”

“Trong lòng con biết chừng mực, ba, ba yên tâm đi!” Hà Tự Trăn vội vàng đáp.

Hà Khánh Võ lúc này mới gật gật.

đầu, sau đó chào hỏi Lâm Vũ, nói một tiếng cảm ơn, liền được Hà Tự Khâm đỡ ởi ra ngoài.

“Đến đây, Hà tiên sinh, mau ngồi đi!”

Tiêu Mạn Như vội vàng mang cho Lâm Vũ và Bộ Thừa một cái ghế đầu tới, nhưng Bộ Thừa không ngồi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

“Cảm ơnl”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play