Chương 1171:

*“Khốn khiếp…” Rose xấu xa nhìn Lâm Vũ, sau khi nghe xong lời này, thở dài: “Đàn ông á, đều yêu cái mới ghét cái cũ. Nếu có được rồi, đều không biết nâng niu!”

“Vậy anh đi cùng chúng tôi đi, có anh bên cạnh khẳng định cô ta không chạy được!” Hàn Băng nghe được lời này của Lâm Vũ không từ chối nữa, quay đầu nói với Lâm Vũ, có Lâm Vũ đi, sẽ an toàn hơn một chút.

Lậm Vũ gật đầu, cũng không phản đối, kỳ thật anh đối với Tiểu Trí cũng rất Ìo lắng, muôn đi xem Tiểu Trí rốt cuộc đã trở về hay chưa.

Hàn Băng còng tay Rose liên dân cô đi ra ngoài, Lâm Vũ chào hỏi Giang Nhan, cũng cùng Bộ Thừa lập tức đi ra ngoài, cùng Hàn Băng lên một chiêc xe địa hình.

Khi đi đến trại trẻ mồ côi, Rose dọc đường đi đều có vẻ mặt chờ mong, có thê nhìn ra được, cô rất muốn nhìn thấy em trai của mình.

“Sau khi tôi nói cho các người biết người này là ai, có tính là lập công không?” Rose đột nhiên hỏi.

“Cũng có thể!” Hàn Băng gật đầu.

“Vậy chuyện tôi từng làm trước kia có phải cũng có thể được xóa bở?”

Rose quay đầu hỏi.

“Cái này phải xem trước kia cô đã phạm phải chuyện gì, tôi tạm thời không trả lời cô được!” Hàn Băng quay đầu liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Nhìn thủ đoạn của cô, trước kia cô chưa từng giết người phải không?”

“Đúng vậy…” Rose khẽ thở dài với vẻ vô cùng mật mát: “Trước đây tôi đã giết rất nhiều người, thế nhưng đều là bị ép buộc, nhưng những người đó quả thực cũng đều là những người đáng chết!”

Giọng nói của cô bắt lực không thể diễn tả được.

Hàn Băng hừ lạnh một tiếng, cô không tin người phụ nữ miệng đầy dôi trá này.

Sắp đến trại trẻ mồ côi, Hàn Băng lại hỏi đồng nghiệp ở cửa, sau khi xác nhận xung quanh không có người khả nghi, liền đề cho bọn Đàm Khải dừng lại trước ngã tư, nêu không mây chiễc xe cùng nhau đi qua, có vẻ sẽ bị chú ý.

Xe của họ đi thẳng đến cửa sau của trại trẻ mô côi, như Rose đã nói.

Ngoài dự đoán của Hàn Băng, Rose thật sự không lừa gạt cô, nơi này quả thật có một cánh cửa sắt rất nhỏ, rất kín đáo, hơn nữa lúc này còn khóa chặt.

Rose không vội vàng xuống xe, mà.

quay đâu nói với Hàn Băng: “Có thể giúp tôi tháo còng tay không, tôi không muốn em trai tôi nhìn thấy tôi như Vậy…”

Hàn Băng hơi chân chừ một lát, sau.

đó lấy chìa khóa cởi còng tay trên cô tay Rose xuống, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu cô có bất kỳ hành động lạ nào, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Yên tâm đi, tôi sẽ theo sát Gia Vinhl”

Rose chớp mắt cười nói.

Sau khi xuống xe, Rose nhìn thấy cửa sắt bị khóa hơi ngắn ra, sau đó chỉ vào phía trên cửa, ý bảo lật qua.

Hàn Băng không nói lời nào, từ ngoài công sắt trèo qua, Rose lập tức vươn tay năm lấy khung cửa, chân vừa leo lên thì trong bụng đột nhiên nhột nhột, lập tức quay đâu lại nở một nụ cười nói với Lâm Vũ: “Em trai, có thê giúp tôi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play