Chương 323

Mãi cho đến khi lật đến trang cuối cùng, hốc mắt của cô bỗng nhiên nóng lên…

Đó là một vùng ngoại ô dưới ánh mặt trời, trong một cánh đồng nở đầy những bông cải dầu nhỏ hoa vàng.

Đầu ngón tay trắng nõng của cô chỉ vào một người đang đội mũ hoa trong bức tranh, nói: “Đây là mẹ, đúng không?”

Trình Trình gật đầu.

Sau đó, cô lại chỉ vào một đứa trẻ nhỏ đang đeo kính tóc xù, uể oải nằm bên cạnh bụi hoa, nói: “Đây là Dương Dương.”

Tiếp theo, một đứa trẻ khác giống hệt Dương Dương, tóc ngắn đứng yên lặng sau lưng người đội mũ hoa, khuôn mặt an tĩnh, không màng danh lợi hạnh phúc, cô cười: “Đây, là con!”

Cuối cùng…

Trong bụi hoa cách một chỗ rất xa, cô tìm thấy một người đàn ông lạnh lùng mặc âu phục, đeo kính râm: “Đây, là ba của con…”

Rõ ràng là một gia đình bốn người dưới ánh nắng đẹp, rõ ràng là một gia đình trong gió xuân ấm áp.

Nhưng dưới nét vẽ của Trình Trình, lại vẽ ra vẻ nhàn nhạt ưu thương, đó là bốn người, những không phải một gia đình…

Hốc mắt chua xót, cô ngẩng đầu nhìn về phía con trai: “Trình Trình muốn mẹ nhẹ nhàng hơn với ba đúng không?”

Trình Trình lắc đầu, thật lâu sau mới buồn buồn trả lời: “Trình Trình chỉ hi vọng… Ba thích mẹ…” Và cậu cũng không hi vọng xa vời rằng ba sẽ thích mình …

Một lời chạm vào đến trái tim cô.

Cậu không hề nói mong mẹ thích ba, mà là… mong ba thích mẹ.

Đúng là một đứa con trai tri kỷ.

Hốc mắt phủ một lớp sương mù, cô khịt cái mũi nhỏ: “Đứa trẻ ngốc, con có biết hi vọng này của con… cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành tuyệt vọng!”

Bắc Minh Quân sao có thể thích cô chứ?

Cô không muốn lừa dối Trình Trình, không muốn cậu có hi vọng xa vời không bao giờ thành hiện thực: “Vì vậy, bây giờ mẹ chỉ mong hai anh em các con khỏe mạnh, cũng không có yêu cầu gì khác!”

“…” Trình Trình im lặng.

Sau khi Cố Tịch Dao thay Trình Trình xin nghỉ học vài ngày.

Lại vội vàng gọi điện thoại cho Dương Dương.

Biết đứa bé kia vẫn còn trong ổ chăn, cô không khỏi thở dài: “Đứa nhỏ lười biếng, mặt trời đã chiếu đến cái mông nhỏ rồi mà còn chưa chịu dậy?”

Dương Dương lẩm bẩm một tiếng, không cam lòng: “Không thấy mặt trời, cuộc sống của Dương Dương là đen tối…”

“Ai dám cướp đi ánh nắng của bảo bối Dương Dương nhà ta? Mẹ nhất định tìm người tính sổ!” Trái tim cô mềm nhũn, dỗ dành: “Dương Dương ngoan, nhanh dậy đi xem xem ba còn ở nhà hay không?”

“Nha.” Dương Dương dụi dụi mắt, thân thể nhỏ đứng dậy rời giường, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại.

Để chân trần, lon ton chạy ra khỏi cửa.

Cố Tịch Dao cũng có thể nghe được tính binh binh bang bang phát ra từ đầu dây bên kia của đứa bé.

Dương Dương như một thám tử nhỏ, kiểm tra khắp gian phòng: “Phòng khách không có, phòng ngủ lớn không có… Phòng bếp không có, phòng tắm không có… Nhà vệ sinh cũng không có…! A, vậy trong nhà không có ai, hoàn tất báo cáo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play