Chương 313

Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã biết tính tình vô lại bẩm sinh của Dương Dương này rốt cuộc là được di truyền từ phương nào!

Thân mật sờ sờ cánh mũi nhỏ của con trai: “Haiz, quả nhiên là hổ tử không sinh khuyển tử, người lớn đại sắc, người nhỏ tiểu sắc.”

Thật sự không biết là cô vừa mới dứt lời.

Giống như là có một cơn gió lạnh lướt qua, làm cho tấm lưng của cô lạnh run lên.

Vội vàng quay lại nhìn, lúc này mới phát hiện…

Bắc Minh Quân đứng sừng sững như là một tác phẩm điêu khắc, đứng ở bên cạnh ban công im lặng hút thuốc.

Một đôi mắt sắc bén như chim ưng, dưới ánh sáng mờ nhạt toát ra vẻ nguy hiểm.

Giống như là báo săn đang bắt giữ con mồi vậy đó, kể từ giây phút mà cô ôm con trai đi ra từ phòng tắm, vẫn đang nhìn hết sức chăm chú…

Cố Tịch Dao hơi giật mình.

“Người phụ nữ kia, cái gì gọi là là người lớn sắc lớn, người nhỏ sắc nhỏ hả?”

“Còn có Bắc Minh Tư Trình, cái gì gọi là ba birdman “ghẹo” người phụ nữ hả ”

Giọng nói âm u của Bắc Minh Quân giống như đến từ địa ngục, khiến cho hai mẹ con giật mình thân thể run rẩy.

Cẩn thận lắng nghe hàm nghĩa trong câu nói của anh, cũng không khó phát hiện, hai câu nói này của Bắc Minh Quân rõ ràng có liên kết chặt chẽ với nhau.

Ở câu trên thì gọi cô là người phụ nữ, “ghẹo” phụ nữ trong câu tiếp theo là điểm nhấn.

Má ơi! Người đàn ông này quả thật đúng là nói chuyện có trước có sau.

Cố Tịch Dao liếc mắt nhìn anh.

Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn: “Anh Bắc Minh, ở chỗ có trẻ con, làm phiền anh khiêm tốn một chút.”

Một tay của Bắc Minh Quân đang kẹp điếu thuốc lá, còn tay kia tùy ý cắm trong túi áo choàng tắm, có vẻ anh đã tắm xong rồi. Áo choàng tắm hở ra một nửa, lộ ra cơ ngực bóng loáng rắn chắc, một bộ dạng lười biếng, lại lộ ra sự gợi cảm chết người.

Gò má của cô nóng lên, nhan sắc của người đàn ông này quả nhiên có lực sát thương quá đáng, mấy phút cũng có thể làm chói mù mắt phụ nữ.

Đôi chân dài của anh bước từng bước đi về phía cô, liếc con trai ở trong ngực của cô một chút, nhất là hình ảnh đứa con trai đang mặt dày vô sỉ mà níu lấy trước ngực của cô không chịu buông, mi tâm của anh hiện lên chút không vui: “Bắc Ninh Tư Trình, có chân mà không biết đi hả?”

Giọng điệu lạnh lẽo, có thể khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.

“Con cứ muốn ở trong lòng của chị đó, hừ!” Dương Dương nhanh chóng vùi đầu vào trong ngực của mẹ, tránh bị cơn bão của ba Birdman quét tới.

Ai ngờ trái một tiếng phải một tiếng “chị gái” thân mật của con trai đã khiến cho người đàn ông nào đó gần như nhẫn nhịn đến ranh giới.

Lông mày âm trầm, anh nhìn lướt qua khuôn mặt của Cố Tịch Dao, không vui mà trách cứ con trai: “sau này không cho phép gọi cô ấy là chị nữa.”

“Con cứ muốn gọi đó! Chị chị chị chị chị…” Dương Dương giống như là cố ý đối phó với anh, kêu đặc biệt vang dội.

“Bắc Minh Tư Trình.” Gằn ra bốn chữ này từ trong kẽ răng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play