Chương 292

“Lúc đó, tôi chỉ cần nhìn thấy một cô gái phương đông ngồi ở trong bãi cỏ nhìn lên bầu trời, tôi sẽ luôn tưởng đó là em…sau đó, đến gần nhìn một cái thì mới phát hiện, những người đó đều không phải em…”

“Đừng nói nữa, Khởi Hiên…” Đôi con ngươi của Cố Tịch Dao đột nhiên có chút ướt đẫm.

Bất đắc dĩ phải dời mắt nhìn sang người đàn ông tuấn mỹ ở bên cạnh này. Ánh nắng mặt trời tắm trên người anh, dát lên một ánh vàng mỏng manh.

Trong ánh mắt sâu thẳm của Khởi Hiên loé qua một tia chua xót, nhưng vẫn nhàn nhạt mà mỉm cười: “Tịch Dao, tôi đã từng nghĩ qua vô số lần, nguyên nhân mà năm đó em thà nhường cho Cố Anh Thư cũng không chọn tôi…hay là nói, nguyên nhân mà em không để lại một chữ một lời, ly biệt quê hương, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của tôi. Mãi đến sau này, tôi mới hiểu ra, tất cả đều chỉ vì—”

Thanh âm của anh ta đột nhiên ngừng lại.

Trái tim cô chợt ngột ngạt: “Bởi vì sao?”

“Bởi vì tôi không đủ lớn mạnh.” Khởi Hiên ung dung cười một cái, khoé miệng cong lên một sự thê lương nhàn nhạt: “Bởi vì tôi không đủ lớn mạnh, cho nên tôi không thể trở thành cảng tránh gió cho em.”

Câu nói không lớn mạnh này, chính là lời phủ định bất lực nhất đối với bản thân mình của một thiếu niên 17 tuổi năm đó.

Nghe xong câu nói bi thương này của Khởi Hiên, khoé mắt Cố Tịch Dao đột nhiên đỏ ửng lên.

Lắc đầu, cổ họng cô thắt lại: “Cho nên, đây là nguyên nhân mà anh từ bỏ nghề nhiếp ảnh mình yêu thích nhất, chạy đi Châu Âu học kiến trúc sao?”

Đột nhiên cảm thấy sự ra đi của mình năm đó, có phải cũng đã huỷ hoại cuộc đời đẹp đẽ của một thiếu niên rồi không?

Khởi Hiên mỉm cười gật đầu: “Phải a. Có lẽ tôi sinh ra không có năng khiếu học kiến trúc rồi, cho nên năm năm nay, cho dù tôi có cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối đều không thể vượt qua kiến trúc sư thiên tài V.Q nổi tiếng ở châu Âu mười năm trước.”

Thoạt nghe đến V.Q, đầu ngón tay Cố Tịch Dao run lên.

Khởi Hiên khác với V.Q. V.Q là một huyền thoại kiến trúc trời sinh, nhưng Khởi Hiên là bị buộc phải từ bỏ niềm yêu thích của mình, cầm lấy bút vẽ làm một kiến trúc sư.

“Khởi Hiên, anh thật là ngốc.” Cô tránh đi ánh mắt nóng rực của anh: “Mỗi người đều có lĩnh vực thích hợp của riêng mình, hà tất gì phải vì tôi mà đi dày vò bản thân mình chứ?”

“Là dày vò sao?” Khởi Hiên cười khổ một tiếng, trong đôi con ngươi lấp loé qua một tia sáng phức tạp: “Tịch Dao, em nói…rốt cuộc là vận mệnh dày vò chúng ta, hay là tự chúng ta dày vò mình?”

Cô đột nhiên có chút bi thương, nhìn lên đám mây trắng đang trôi nổi trên bầu trời kia: “Tôi cũng đã từng suy nghĩ qua, nếu như không có sự can dự của Cố Anh Thư, chúng ta bây giờ sẽ như thế nào? Nếu như không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, chúng ta có phải là có thể viên mãn rồi không? Nhưng mà….”

“Nhưng mà em không được chọn, bởi vì vận mệnh đã chọn em, đúng không?” Khởi Hiên tiếp lời của cô, thanh âm run lên: “Tịch Dao, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân năm đó em lại đi Mỹ không…”

Ánh mắt cô chợt lập loè, trong khoé mắt phủ lên một lớp sương mỏng: “Năm đó mẹ tôi bệnh nặng, tôi cần một số tiền, tôi cần phải đưa bà ấy đi Mỹ chữa bệnh…”

Khởi Hiên khựng lại, sau đó bật cười: “Tại sao không đến tìm tôi? Tôi có thể giúp cho em. Cho dù là tôi không đủ lớn mạnh, nhưng mà tôi có thể xin tiền trong nhà…”

“Thứ mà tôi không muốn nhất chính là như vậy!” Cô khẽ híp mắt lại, cố gắng để cho những thứ nước đó không rơi ra khỏi khoé mắt: “Khởi Hiên, có nhớ không, anh chưa hề muốn nói về gia thế của mình, nói anh không muốn để cho người khác biết anh là công tử nhà giàu, với kiêu ngạo của anh, nhất định sẽ không cho phép bản thân mình dễ dàng lấy tiền ở trong nhà. Cho nên, tôi thà hèn mọn, cũng không hy vọng anh đánh mất đi tôn nghiêm của mình…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play