Chương 258

Tuy cô không hiểu về kiến trúc lắm, nhưng đoạn thời gian này ít nhiều gì cô cũng có được một chút kiến thức cơ bản về giới kiến trúc, vì thế nên cô biết đến vị kiến trúc sư nổi tiếng của Tây Ban Nha là Gaudí, là người đại biểu cho trường phái kiến trúc có tính dẻo, có thể nói ông là một trong những vị kiến trúc sư có tầm ảnh hưởng nhất của thế kỉ trước, đến nay vẫn có rất nhiều người không thể vượt qua được thành tựu cực kỳ to lớn của Gaudí.

Cho dù ở Barcelona có đủ các loại hình Gothic, phong cách Phục Hưng, loại hình Baroque hay những phong cách hiện đại hóa xen lẫn nhau, nhưng những tác phẩm kiến trúc của Gaudí vẫn là những ngôi sao băng rực rỡ nhất của Barcelona.

Cũng vì như vậy mà người ta gọi Barcelona là “thành phố của Gaudí”. Ở đây, gần như mỗi kiến trúc sư đều rất sùng bái cung điện.

Cô nghĩ chắc Bắc Minh Quân cũng không phải là ngoại lệ.

Bắc Minh Quân lơ đi những lời nói của cô, có lẽ do đi máy bay đường dài nên anh cảm thấy mệt mỏi vì tàu xe, vì vậy anh liền dựa vào tấm dựa của xe nghỉ ngơi một chút.

Đêm đến, bầu trời đầy sao.

Xe đi đến trước một lâu đài xưa thời Trung cổ.

Đây là một trong những sản nghiệp của Bắc Minh Quân ở Barcelona, mặc dù bây giờ anh là nhân tài kiệt xuất của giới kiến trúc, Tây Ban Nha vẫn là nơi nhiều năm trước anh đến để học tập, nghiễm nhiên trở thành quê hương thứ hai của anh, sự hiểu biết của anh với nơi này thậm chí còn vượt qua cả những người bản xứ.

Cánh cửa sắt theo phong cách cổ điển của Châu Âu từ từ được mở ra: “Thưa cậu, đến rồi.”

Tài xế là một người Hoa Kiều quanh năm nghỉ chân ở Barcelona.

Bắc Minh Quân mở mắt ra mới phát hiện người phụ nữ lúc nãy còn đang phấn khích thưởng thức phong cảnh ven đường không biết từ lúc nào đã nghiêng đầu dựa vào vai anh.

Hàng lông mi cong che giấu đi đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly của cô.

Vậy mà lại làm anh ngắm đến nỗi có chút say mê, thậm chí còn không nỡ đánh thức cô.

Lúc này, ở cửa lâu đài cổ có một người phụ nữ tuổi trung niên hơi mập mạp đã bước ra cung kính chạy đến bên cạnh chiếc xe mở cửa cho Bắc Minh Quân, bà nói tiếng Trung rất lưu loát: “Chào cậu, cậu đến rồi?”

“Ừ.” Anh lạnh nhạt và kiêu ngạo đáp lại một tiếng, sau đó không nghĩ ngợi bế người phụ nữ bên cạnh đang chìm trong giấc mơ của cô lên.

Đôi chân thon dài bước ra khỏi xe rồi đi thẳng vào lâu đài cổ.

Người phụ nữ trung niên đó cảm thấy rất kỳ lạ liếc nhìn người phụ nữ với mái tóc đen trong lòng Bắc Minh Quân rồi vội vàng đi theo về trước, bà không dám chậm trễ một chút nào.

“Thưa cậu, có cần chuẩn bị một gian phòng cho khách cho cô gái này không?”

Bắc Minh Quân bế Cố Tịch Dao đi thẳng về phòng ngủ của anh, giọng nói lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu, thím cứ nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng, thưa cậu.” Người phụ nữ trung niên đó gật đầu rồi lui ra.

….

Buổi sáng, những ánh sáng ban mai màu vàng ươm đầu tiên xuyên qua bức rèm cửa bằng voan mỏng, tùy ý chiếu vào trong phòng xua tan đi sự lạnh lẽo của màn đêm, khắp nơi đều bốc lên một sự ấm áp.

Cố Tịch Dao hình như đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ đó, cô nắm tay hai bảo bối của mình, rất vui vẻ rất hạnh phúc…

Thế là cô cười rất ngọt ngào rồi tỉnh dậy.

Khoảnh khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt của một người phụ nữ châu Á hơi mập mạp liền đập vào mắt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play