Chương 245

Ở đầu này của khu nhà cũ.

Hai tay Dương Dương cầm lấy điện thoại, vừa nhíu mày nghe cậu ba nhà họ Bắc Minh bắn pháo liên thanh đùng đùng, vừa đi thẳng về nhà.

“Ôi ôi… chú ba à, cụ già như chú đừng kích động như thế mà…”

“Chú không kích động? Chú có thể không kích động sao? Ông đây lập tức phóng xe qua bắt cháu!” Đừng thấy ngày thường Bắc Minh Đông cứ cà phất cà phơi không sợ trời không sợ đất, mẹ của anh – Giang Huệ Tâm chính là điểm yếu của anh, trừng trị anh chết cứng!

Dương Dương cười hihi hai tiếng, đén chú ba cũng không biết mẹ của Bắc Minh Tư Trình là ai, sao cậu dám nói cậu đang trên đường đến nhà mẹ cho chú ấy chứ?

Cậu còn chưa chán sống.

Tay nhấc điện thoại lên, Dương Dương cười giả dối: “Chú ba à, liên lụy chú bị bà nội mắng, thật sự xin lỗi nha. Thế nhưng chú ba không cần đến đón cháu đâu, lát nữa tự cháu sẽ về nha… Còn nữa, chú ba yên tâm, nếu chú chết rồi, chờ cháu lớn, nhất định sẽ tiếp nhận đám người đẹp của chú giúp chú nha, mặc dù lúc đó mấy người đẹp đều đã gìa yếu rồi…”

“ĐM cái tên nhóc vô lại, thật sự cháu còn dám rủa ông đây xong đời? Cháu chờ đấy, xem xem ông đây xử lý cháu thế nào…”

Dương Dương đưa điện thoại ra xa, đề phòng lại bị tiếng gầm thét của chú ba làm thủng màng nhĩ: “Á, không phải là nguyền rủa chú đâu chú ba…”

Trình Trình luôn đi ở phía sau Dương Dương, trợn mắt bất lực. Trước kia khi cậu ở nhà họ Bắc Minh, không quá thân thiết với chú ba. Ai ngờ Dương Dương vừa tới, lập tức đã ngưu tầm ngưu mã tầm mã với chú ba, hai người giống như thất lạc lâu năm vậy.

Thở dài trong lòng, Trình Trình buồn chán nhìn bên đường.

Bỗng nhiên, một chiếc xe thể thao bên kia đường đột ngột xông thẳng tới! Trình Trình thấy một bà cụ ở bên kia đường đẩy xe hàng rong và chiếc xe thể thao kia gần như thẳng tắp ngang nhau…

Trình Trình nín thở!

Bên này, Bắc Minh Thiên áp điện thoại bên tay, im lặng nghe Giang Huệ Tâm khóc lóc trong điện thoại.

Ánh mắt xẹt qua tia mất kiên nhẫn.

“Dì Tâm, dì không cần tự trách, không liên quan đến dì…”

Ngón tay thon dài của anh vô thức tháo hẳn cà vạt ra.

Bỗng nhiên, khoảnh khắc khi anh tháo cà vạt, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của anh, vừa khéo liếc thấy cậu nhóc vừa rẽ sang từ bên đường bên kia…

Mái tóc xoăn tít không thể nhìn nổi kia, chiếc kính râm còn đang cài ở cổ áo trước ngực!

Mà quần áo trên người cậu nhóc, màu sắc tươi sáng kết hợp, và cả phong cách phối đồ không nói nên lời, tóm lại, gu thẩm mỹ căn bản không thể iểu được!

Cậu nhóc cầm điện thoại, vừa đi vừa cười đến nhe răng, không biết đang líu la líu lo nói gì trong điện thoại…

Tay Bắc Minh Quân nắm chặt lại, ánh mắt hơi híp lại lạnh lùng nghiêm nghị.

“Quân? Quân?” Giang Huệ Tâm ở đầu dây bên kia nghi ngờ vì sao Bắc Minh Thiên không nói gì nữa.

Không lâu sau, tút tút tút… Bắc Minh Quân đã ngắt máy…

Cô Tịch Dao còn chưa hiểu chueyenj gì, chỉ thấy Bắc Minh Quân lạnh lùng ném điện thoại vào trong xe.

Một phát tháo tung cà vạt, xoay người sải bước đi sang bên đường đối diện…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play