Chương 2243

Bắc Minh Quân nghe mấy lời nịnh nọt a dua của thẩm phán, không khỏi cười lạnh một cái: “Cảm ơn ông đã coi trọng đứa bé này, nó cũng chỉ là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi.”

Nói xong, anh sửa lại tây trang của mình. Mấy ngày hôm nay anh đều mặc một bộ chưa từng thay, đối với anh mà nói đây là lần đầu tiên.

Như trước đây, một bộ quần áo không thể nào ở trên người anh quá 24 giờ.

Thẩm phán xem như là xong việc rồi: “Anh Bắc Minh, vụ án này có một số việc cần phải làm, tôi xin lỗi không thể tiếp được nữa.” Nói xong ông ta nhanh chóng rời đi

Bắc Minh Quân thấy thẩm phán dính người đã đi, anh cũng không đến cho Dư Như Khiết ân cần hỏi thăm mà cất bước ra khỏi tòa.

Sau khi ra ngoài, anh chưa đi quá xa, chợt nghe phía sau lưng có người gọi mình lại: “Tổng giám đốc Bắc Minh, thật sự là phải chúc mừng anh lấy lại tự do rồi. May mắn của anh đúng là không tệ, thế mà lại có thể để con của anh giúp giải quyết vụ án này.”

Bắc Minh Quân khẽ cau mày, anh thả chậm bước chân, nhưng cũng không ý muốn quay đầu nhìn người đang nói,

Bởi vì giọng nói này đối với anh mà nói là quá quen thuộc, quen thuộc đến mức anh cắn chặt răng. Sau đó lại lần nữa bước đi ra ngoài.

Để lại sau lưng anh, chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Đường Thiên Trạch và Lý Thâm nhìn anh.

Bọn họ thấy Bắc Minh Quân không để ý đến mình, cũng không tức giận, chẳng qua chỉ là cười lạnh một tiếng.

Lúc này, sau lưng bọn họ có tiếng của Dương Dương: “Bà nội, bà nội kế bị bắt rồi, bà có thể về nhà ông nội ở không?”

Dư Như Khiết xấu hổ cười với cậu bé: “Đó không phải là nhà của bà, sao bà lại phải ở đó chứ?”

“Bắc Minh Tư Dương, em có thể khiêm tốn chút không, vẫn nên cẩn thận nghĩ lại xem sau khi về nên nói với ba thế nào.” Trình Trình lúc này càng thêm lo lắng tình cảnh sau này của Dương Dương sẽ thế nào.

Khi bọn họ đi ngang qua Đường Thiên Trạch và Lý Thâm, Dư Như Khiết lơ đãng nhìn thoáng qua Lý Thâm, chỉ thấy ánh mắt ông ta nhìn mình vô cùng hận.

Đối với ánh mắt của Lý Thâm, Dư Như Khiết chỉ có thể lảng tránh, trong lòng của bà vẫn có chút áy náy.

Chỉ là Mạc Cẩm Thành vẫn luôn ở bên cạnh bà không để mình bị đẩy vòng vòng, ông cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lý Thâm. Nhất thời, giữa hai người đàn ông này ngập mùi thuốc súng.

“Hi, chú xinh đẹp, không ngờ chú cũng đến đây tham gia náo nhiệt đấy.” Lúc này, giọng nói của Dương Dương đánh tan loại không khí làm cho tim người đập nhanh này.

Đường Thiên trạch hơi cúi đầu, nhìn Dương Dương, cũng vẫy tay với cậu bé: “Hi, không ngờ biểu hiện hôm nay của con trên tòa cũng không tệ.”

Nói xong anh ta lại vẫy vẫy tay với Trình Trình bên cạnh Dư Như Khiết, sau đó nhỏ giọng với Dương Dương: “Với hiểu biết của chú với con, cái lời giải thích ở trên tòa đó, cũng không giống phong cách của con, nhất định là Trình Trình ở sau lưng con chỉ điểm, còn có Camera, cái đầu này của con nhất định không nghĩ ra được..”

Dương Dương vừa rồi được khen còn đang đắc ý, sau nghi nghe mấy lời này nhăn mặt lại, trở mặt vô cùng nhanh.

Cậu bé liếc Đường Thiên Trạch: “Chẳng lẽ nói với sự cơ trí dũng mãnh này của con thì không nghĩ ra được những cái này sao? Trộm lắp Camera cũng là con ra sức có được không, nhất là chứng cứ lấy ra hôm nay, cũng đều là do con lắp Camera quay lại. Con cũng có những tác dụng mang tính quyết định. Nếu như sau này chú còn xem thường con, con sẽ không để ý đến chú nữa.”

“Ha ha, biết rồi. Sau ngày hôm nay chú sẽ không xem thường con nữa.” Mặc dù Đường Thiên Trạch đối với Bắc Minh Quân có thể nói là vô cùng hận, nhưng mà đối với Trình Trình và Dương Dương lại vô cùng có Quân cảm , anh ta cũng không phải loại hận một người thì sẽ gộp chung tất cả những người có liên quan đến người đó lại. Anh ta vẫn là ân oán rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play