Chương 2220
Đối với đàn ông mà nói, đều không muốn đối mặt với vấn đề như này. Đã từng là người phụ nữ của mình, sau khi cùng mình sinh ra hai đứa con, thân phận này bây giờ lại sao nữa đây.
Trình Trình có thể nghe ra được giọng của ba trong điện thoại, ba bây giờ đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Trình Trình dù sao vẫn hiểu chuyện hơn Dương Dương rất nhiều, lúc càng quan trọng thì đơn giản nói rõ ràng, tận khả năng tránh thắt thêm nút trong lòng ba: “Em ấy tên Cửu Cửu, là con gái của ba với mẹ. Em ấy rất ngoan rất nghe lời, chúng con đều rất thích em ấy…”
“Đủ rồi!” Bắc Minh Quân đối với con trai lúc này còn biện hộ thay Cố Tịch Dao, cảm thấy vô cùng tức giận, sau khi gắt với Trình Trình thì cúp máy.
“Ba, ba…” Trình Trình không nghe thấy giọng của Bắc Minh Quân nữa.
Trong lòng Trình Trình lúc này rất khó chịu.
Cậu nhóc nhíu mày nặng nề ngồi trên sô pha, hai tay ôm mặt.
“Anh Trình Trình, anh sao vậy?” Cửu Cửu thấy cảm xúc lúc này của cậu nhóc có hơi không ổn, đi đến bên cạnh cậu nhóc đưa tay lay lay cánh tay của Trình Trình.
“Không sao, không sao. Bây giờ không còn sớm nữa, anh bảo Dương Dương đưa em lên lầu đi ngủ.” Trình Trình nói rồi, ngoảnh đầu nói với Dương Dương: “Bây giờ trong nhà đã đủ loạn rồi, em còn xem TV gì nữa. Một đống rắc rối gây ra còn muốn người khác dọn giúp hay sao. Mau dẫn em gái lên lầu đi ngủ.”
Thật ra cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Trình Trình và ba, Dương Dương cũng nghe rõ ràng.
Cậu nhóc cũng có thể thấp thoáng cảm giác ba ở đầu dây bên kia chắc đã sắp nổi trận lôi đình rồi.
Bây giờ lại nhìn khí thế đó của Trình Trình, bản thân cũng đừng vào lúc này làm gì quá đáng nữa.
“Được, em bây giờ tắt TV ngay.”
*
Sau khi Bắc Minh Quân cúp máy, cũng tắt TV đi. Anh không muốn ở trên màn hình nhìn thấy Dương Dương người mà khiến cảm thấy đau đầu, càng không muốn nhìn thấy Cửu Cửu khiến anh cảm thấy bực tức.
Dù cô bé trông rất được mọi người thích như thế, lớn lên giống Cố Tịch Dao lúc nhỏ như thế.
Bắc Minh Quân lúc này đã bị cơn giận chiếm lĩnh đầu óc rồi.
Năm đó, Cố Tịch Dao đã từng lừa anh lén giấu đi một đứa con trai, nhưng vạn lần không ngờ, sau chuyện này, cô lại giấu anh lén sinh ra một cô con gái!
Anh có một sự xúc động muốn xông ra khỏi cục cảnh sát, đi tìm cô, muốn chất vấn cô một câu rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm mình nữa.
***
Một đêm đó, ai cũng không thật sự được nghỉ ngơi.
Cố Tịch Dao, Hình Uy, Anna bọn họ đều lo lắng túc trực ở cửa phòng sinh.
Lạc Kiều đã được đưa vào mười mấy phút rồi.
Trừ Cố Tịch Dao còn tương đối trấn định, hai người kia rõ ràng đều lo lắng theo mức độ khác nhau.
Nhất là Hình Uy, anh ta nhíu mày đi qua đi lại không ngừng trước cửa phòng sinh.
“Hình Uy, anh đừng căng thẳng như vậy, trước tiên ngồi xuống đi.” Anna tuy cũng có hơi lo lắng, nhưng vẫn muốn vào lúc này an ủi anh ta.
Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng này của Hình Uy, khẽ mỉm cười nói với Anna: “Anh ta bây giờ lời của ai cũng không nghe lọt đâu. Trái tim treo ở chỗ Kiều Kiều và đứa con anh ta còn chưa nhìn thấy mặt rồi.”
Hình Uy bị nói như thế thì dừng bước chân, mặt mày đỏ bừng. Còn có hơi ngại đưa tay gãi đầu.