Chương 205

“Vậy sao?” Anh khẽ cười: “Lỗ tai nào của cô đã nghe tôi hứa là sẽ cho Cố thị cơ hội vậy?”

“Anh…” Cố Tịch Dao choáng váng, sững sờ mở to hai mắt nhìn người đàn ông mang khuông mặt mê hoặc trước mặt mình: “Khốn kiếp, đồ đểu?!”

Chẳng biết tại sao, anh thấy cô tức giận đỏ mặt trông rất đẹp.

Hình như cô càng căm hận anh, anh lại càng thấy vui vẻ.

Đây đúng là một thú vui xấu xa khó chấp nhận nhưng hình như anh không bài xích nó mà ngược lại còn cảm thấy thích thú nữa.

“Tôi chỉ nhớ là tối hôm qua, cô chẳng để ý tới thể diện, vội vã chạy tới đây, tự cởi đồ mình rồi tự bò lên giường tôi, tình nguyện thua cuộc.”

Anh vừa nói vừa không biết xấu hổ đưa tay lần mò xuống chân cô

Đồ láo xược!

Huýt.

Cô hít một hơi thật sâu.

Rồi vung tay lên đấm một cái thật mạnh vào ngực anh!

Thẹn quá hóa giận nên cô hét lên: “Bắc Minh Quân! Anh là đồ khốn nói lời không giữ lời! Tôi thua cuộc, tôi đã nhận lỗi rồi được chưa! Tôi mặc kệ, nếu anh không cho Cố thị vào vòng trong thì tôi sẽ đi…” Tình thế nhất thời cấp bách, cô phải nghĩ xem nên uy hiếp anh như thế nào và buột miệng: “Tôi sẽ nói với Sunny! Nói rằng anh tằng tịu ở bên ngoài! Ha ha…”Bắc Minh Quân tự cho mình là thể lực hơn người.

Giằng co với Cố Tịch Dao một đêm không nói.

Thậm chí cả buổi sáng cũng bị anh ngang nhiên chiếm giữ, quần cô một trận tơi bời.

Thương thay cho cô Cố, bị anh quần tới khi đói bụng kêu rột rột mới chịu thả cô xuống giường.

Khi Cố Tịch Dao vào bếp làm xong bữa sáng thì đã là mười giờ sáng rồi.

Cô vừa mới đặt tô mì nóng hổi vào mâm thì Bắc Minh Quân cũng đã tắm xong và mặc quần áo đàng hoàng, ngồi bên cửa mang giày.

Cố Tịch Dao nhìn anh, thầm khen, người đàn ông này đúng là càng nhìn càng quyến rũ. “…”

Bắc Minh Quân ngoái đầu nhìn cô rồi nhìn hai tô mì trên bàn, nhíu mày theo thói quen nói: “Tôi không ăn.”

“Oh…” Cô không muốn thừa nhận việc anh từ chối ăn mì cô nấu khiến cô hơi khó chịu: “Anh phải đi làm sao?”

“Ừ.” Vẫn là câu trả lời lạnh lùng.

Dường như người đàn ông vừa rồi còn nhiệt tình trên giường ấy không phải anh vậy.

Anh lại khôi phục sự lạnh lùng, cô độc của mình cũng như vẻ mặt không cảm xúc.

Thay xong giày, anh liền đứng dậy mở cửa…

“Bắc Minh Quân…” Cô gọi anh lại: “Chuyện của Cố thị…”

Anh dừng bước, nói: “Cô nghỉ ngơi trước đi đã, chiều hẳn đi làm, đến khi đó tôi sẽ cho cô câu trả lời.”

Sau đó, cạch…

Cửa được đóng lại.

Căn phòng lại khôi phục lại sự bình lặng vốn có.

Cố Tịch Dao nhìn hai tô mỳ đang bốc khói nghi ngút, trong lòng thoáng chút cô đơn.

Sau đó, cô ngồi xuống, gắp từng đũa đầy lên ăn ngấu nghiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play