Lâm Phụ Tinh mơ một giấc mơ, ở trong mơ cậu đi đến giao lộ biên giới.

Mỗi một đứa trẻ sẽ luôn có một căn cứ bí mật nhỏ của riêng mình, nơi này chính là căn cứ bí mật của Lâm Phụ Tinh.

Trước đây cậu sẽ thường xuyên chạy đến chỗ này, khi gặp phải chuyện gì khó không thể suy nghĩ ra thì sẽ đến đây ngồi hoặc là để chân trần dẫm lên mặt đất khô cằn ấy, nơi này không có những đứa trẻ khác mà người lớn cũng không thường xuyên đến đây.

Cậu không cần nói chuyện, có thể im lặng tự nghĩ một mình, còn có thể nhìn thấy thành phố sầm uất bon chen ở phía bên kia.

Nhưng hôm nay cậu gặp được một bé trai khác, cứ ngơ ngẩn đứng bên kia giao lộ biên giới, nhóc quay lưng về phía cậu, cái gì cũng không làm chỉ ngẩng đầu nhìn lên khoảng không phía trên.

Mãi không nhúc nhích tẹo nào, cứ như ở trên trời có một chuyện gì đó rất xa xỉ đang phát sóng vậy.

Mặc dù bầu trời bây giờ vừa âm u vừa nặng nề, chẳng có gì hay để nhìn.

Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đi về phía bé trai ấy.

Bởi vỉ mẹ cậu rất hay cười cho nên từ nhỏ Lâm Phụ Tinh cũng rất thích cười, rất nhiều người nói rằng khi cậu cười rộ lên giống như ánh mặt trời vậy, rực rỡ vô cùng, ai ai cũng muốn đến xoa nắn gò má của cậu.

Đây chính là kỹ năng có thể thu hẹp khoảng cách đến gần nhau hơn của tất cả trẻ con đó.

Vì vậy cậu đứng cách một giao lộ biên giới gọi vọng sang: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Bé trai ấy không ngờ sẽ có người nói chuyện với nhóc, đầu tiên chẳng phản ứng gì, Lâm Phụ Tinh gọi nhóc thêm hai tiếng nữa, bé trai mới xoay người lại nhìn về phía cậu: “Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”

Lâm Phụ Tinh ở chung với những đứa trẻ khác rất tốt, cậu cũng không sợ bản thân ở trước mặt bé trai ấy có gì không tự nhiên, cậu hiểu rất nhiều chuyện, có thể tám đủ thể loại, nhưng khi cậu nhìn rõ bộ dạng của bé trai ấy thì chợt im bặt.

Một câu cậu cũng không nói nổi.

Đứa bé trai ấy thật sự rất đẹp.

Ánh mắt vừa to vừa tròn, da trắng như sữa tươi, y hệt búp bê sứ. Nhưng trên khuôn mặt của búp bê ấy không được khắc họa bất cứ cảm xúc gì, ánh mắt chớp nhẹ, lông mi thật dày khẽ khàng buông xuống, khép hờ mắt nhìn cậu, trên gương mặt ấy là đầy vẻ kiêu căng và hờ hững.

Ở bên ngoài giao lộ biên giới được lắp đặt tia X dùng để rà quét mọi vật, chỉ cần có người dám vượt qua ranh giới ấy thì hệ thống sẽ tự động cho chạy đường cao thế tấn công, cả một dãy hàng rào điện sẽ sáng rực lên.

Lúc đó ở phía xa xa có một người mang ý định vượt qua giao lộ biên giới, hàng rào điện được khởi động. Trong quá trình diễn ra, ánh sáng màu lam nhạt nối tiếp từ xa đến gần, từ phía trên bao phủ dần xuống dưới, những hạt bụi li ti cũng như được mạ sáng lên, hệt như những bông tuyết bay lượn, lơ lững trôi trước mắt.

Vì vậy, ở nơi ánh sáng lam nhạt màu cũng không phải là một nơi lãng mạn gì, chính là lần đầu tiên cậu và bé trai ấy gặp nhau.

*

Giấc mơ cũng không kéo dài, rất nhanh Lâm Phụ Tinh đã tỉnh lại. Lúc mở mắt ra Lâm Phụ Tinh phát hiện Giản Mộc vẫn giữ y nguyên tư thế lúc trước, duỗi thẳng hai chân cho cậu gối lên, đang bấm gì đó trên điện thoại.

Mây trắng đã bay đi hết, ánh mặt trời rất chói mắt, Lâm Phụ Tinh đưa tay ra che trước mắt, hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Cảm nhận được động tĩnh trên đùi, Giản Mộc cụp mắt xuống: “Mới hơn mười phút, còn một chút nữa mới tan học.”

Lâm Phụ Tinh mệt mỏi ngồi dậy, xoa xoa hai mắt, vẻ mặt hơi đờ đẫn.

Giản Mộc đưa một chai nước sang cho cậu, hỏi: “Không thoải mái sao?”

“Không có.” Lâm Phụ Tinh nói, “Mới vừa nằm mơ thôi.”

Cậu ngửa đầu uống nước, hầu kết trượt lên xuống, “Cậu không đi học không có vấn đề gì à?”

“Không sao cả, em đang làm đề này.” Giản Mộc chìa điện thoại ra cho Lâm Phụ Tinh xem, anh đang làm đề thi đua, giấy nháp đã viết được một nửa.

“À.” Lâm Phụ Tinh rầu rĩ, đầu thật nặng, cậu muốn nhớ lại tình tiết ở trong mơ nhưng cái gì cũng không nhớ ra được.

Tỉnh cái là quên hết sạch.

Giản Mộc ở bên cạnh gập chân lên, đấm đấm vài cái sau đó thu dọn mọi thứ gọn gàng lại, ôm vào trong ngực, điện thoại móc vào túi sách.

Trong lòng Lâm Phụ Tinh chẳng hiểu tràn ra cảm xúc nào đó, còn chưa hiểu ra là ý gì, chỉ đơn giản nghĩ đến việc Giản Mộc cũng sẽ đối xử với người khác giống như thế này đã cảm thấy trong lòng nghẹn ứ, buột miệng nói ra lời trong lòng: “Cậu nãy giờ cũng không động.”

Giản Mộc: “Hả? Cái gì?”

Lâm Phụ Tinh nói: “Cậu không động đậy, cậu đối xử với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?”

Giản Mộc: “Anh à, anh đang nói gì vậy?”

Lâm Phụ Tinh bám riết lấy vấn đề này, tâm tư đặt hết vào mấy thứ nhỏ nhặt: “Thế nhưng cậu vừa rồi cũng không động…”

Giọng nói càng lúc càng nhẹ, còn rất ủy khuất mà cụp mắt xuống, mím chặt môi, không biết đang cáu kỉnh cái gì nữa.

Giản Mộc không theo đường về não của Lâm Phụ Tinh, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với cậu: “Em sợ làm anh tỉnh, anh ơi.”

Lâm Phụ Tinh nghiêng đầu, nghiêm mặt nhìn về phía Giản Mộc.

Giản Mộc nghiêm túc gật đầu với cậu, sau đó nhoẻn miệng cười.

… Rất đẹp.

Lâm Phụ Tinh cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn rồi, lỗ tai nóng lên, cổ nóng lên nữa, hai má cũng nóng lên luôn.

Giản Mộc nhắc nhở cậu: “Anh Phụ Tinh à, anh đỏ mặt.”

Lâm Phụ Tinh: “Tôi không có.”

Cậu dùng sức xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu: “Không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài đâu đấy.”

Cái chuyện bản thân một mình ngồi trên sân thượng gặm nhắm nỗi đau này ấy, mất mặt lắm, tự mình biết thì được rồi nếu bị người khác nhìn thấy thì thật là có chút đánh mất hình tượng giáo bá trong mắt người khác đó.

Lâm đại thiếu gia không cho phép hình tượng của mình có vết nứt nào!

Giản Mộc sờ sờ cằm, giả vờ suy nghĩ, anh vốn cũng sẽ không nói với ai.

Khổ sở, vui vẻ đùa giỡn, yên tĩnh hay là đỏ mặt.

Đều là Lâm Phụ Tinh của anh.

Giản Mộc không muốn để cho người khác nhìn thấy những điều ấy.

Chỉ là bộ dạng sĩ diện đến không muốn sống nữa này của Lâm Phụ Tinh rất thích hợp để đùa nha, Giản Mộc không nhịn được nghĩ muốn ghẹo cậu một chút.

Vì vậy, Lâm Phụ Tinh nhìn chăm chú vào anh, anh liền dời mắt đi, Lâm Phụ Tinh đuổi theo, Giản Mộc lại nghiêng đi. Sau cùng Lâm Phụ Tinh lựa chọn nhường một bước, ngồi xếp bằng ngay ngắn, mày nhíu chặt, nhìn dáng vẻ này thì thật sự là đang suy nghĩ đối sách đây.

Đợi một lát, Giản Mộc nhìn thấy Lâm Phụ Tinh vươn tay ra, bắt lấy một góc áo của anh, nhẹ nhàng kéo kéo: “Cậu đừng nói cho ai biết, được không? Giản Mộc ơi.”

Cậu cố tình thả nhẹ giọng nói, âm cuối còn kéo dài mềm mại chìm xuống, mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh ngủ, giống y như đang làm nũng.

Giản Mộc:!!!

Ánh mắt Lâm Phụ Tinh đầy chờ mong nhưng trôi qua cả một phút rồi mà Giản Mộc chẳng hề có tý tẹo phản ứng nào. Cậu ngượng ngùng thả tay ra, lẩm bẩm: “Vô dụng à? Tôi còn nghĩ có thể dùng được một ít chớ, lúc trước tôi thấy bạn gái của Hoắc Sơn Chu cũng nói chuyện như vậy với cậu ta mà.”

Lâm Phụ Tinh tận mắt nhìn thấy một màn đó.

Không nhớ là vì chuyện gì mà Hoắc Sơn Chu cùng bạn gái cãi nhau một trận, sau khi tan học bạn gái đến tìm, gọi người ra khỏi lớp.

Ngay tại cửa sau, Lâm Phụ Tinh quay đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ thấy nữ sinh kéo lấy góc áo của Hoắc Sơn Chu, nhẹ nhàng lắc lư qua lại, dịu dàng mềm mại như đang làm nũng. Một giây trước nam sinh còn đang tức giận đến phát điên chỉ trong nháy mắt đã xẹp hết xuống, khắp người giống như có một đống bong bóng màu hồng đang bay xung quanh vậy, người ta nói gì cũng nghe theo răm rắp, không khéo giây tiếp theo cô nàng có bảo cậu ta đi nhảy lầu chắc cũng vui vẻ quẫy đuôi chạy đi làm thật.

Vừa rồi cậu cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là nếu Giản Mộc đã đến đây để an ủi cậu rồi mà cậu còn muốn người ta giúp mình giữ bí mật thì cũng nên dùng thái độ dịu dàng một chút.

Mà nghĩ đến dịu dàng à, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu cậu chính là một màn đó, cho nên cậu cũng học theo làm nũng.

Dù sao thì ở trước mặt Giản Mộc cậu cũng vứt sạch mặt mũi rồi, giờ kéo thêm một cái nữa cũng chẳng sao.

Nhưng mà có vẻ không có tác dụng thì phải? Tại sao đến một chút phản ứng cũng không có vậy?

Nhìn thấy bộ dạng Giản Mộc ngây người, Lâm Phụ Tinh không khỏi rơi vào suy nghĩ. Cậu cho rằng mình khống chế rất tốt nha, một câu này cũng không quá nũng nịu, âm kéo cũng không dài nha, hẳn là sẽ không quá mắc ói chứ, tuy là giới tính có hơi sai một tẹo nhưng mà cậu rất đẹp trai chứ bộ! Kiểu gì đi nữa thì cũng phải đạt được ngưỡng đủ tiêu chuẩn chớ?!

Lâm Phụ Tinh với cái EQ nghèo nàn không thể nào nghĩ thông được.

Còn đang nghĩ tới nghĩ lui thì nghe thấy Giản Mộc thở dài, hình như anh cười có chút bất đắc dĩ, anh nói: “Anh Phụ Tinh, có tác dụng lắm.”

Lâm Phụ Tinh lập tức kéo suy nghĩ về, thiếu chút nữa bị một câu anh Phụ Tinh đầy dịu dàng ấy kêu đến mức cậu phải đỏ mặt tim đập nhanh rồi, lại thấy Giản Mộc ở trên điện thoại bấm mấy cái, hỏi: “Cho nên, em có thể nhận một đặc quyền không?”

Lâm Phụ Tinh không hiểu ý tứ bên trong lời nói của anh: “?”

Giản Mộc đưa ra số điện thoại của mình, đẩy đến trước mặt Lâm Phụ Tinh: “Em có thể thêm số điện thoại của anh không?”

Anh biết Lâm Phụ Tinh không thích người khác biết số liên lạc của mình, cho nên chưa bao giờ chủ động hỏi qua, cũng không sai người đi điều tra, chỉ là lần này anh có thể chạy đi tìm ở khắp các tòa nhà được, vậy lần sau thì sao?

Màn hình tự động điều chỉnh độ sáng, ánh sáng thay đổi từng chút, Giản Mộc nói: “Em không muốn sau này sẽ không tìm thấy anh, được không?”

—Hết chương 15—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play