“Tinh Thần?” Hứa Nham mở mắt ra, thấy mặt cô trắng bệch nên gọi cô một tiếng.
Cô lập tức hoàn hồn miễn cưỡng nở nụ cười nhìn anh ta: “Không ngủ được sao?”
“Em không sao chứ? Thoạt nhìn sắc mặt không được tốt lắm.”
“… Không sao đâu.” Cô lắc đầu: “Anh cứ nghỉ ngơi đi, em… đi thay thuốc.” .
ngôn tình hayCô chỉ chỉ vào mắt cá chân của bản thân. Kỳ thực giờ này còn ai có thể giúp cô thay thuốc chứ? Cô chỉ là thuận miệng kiếm một cái cớ để ra ngoài hít thở không khí mà thôi nhưng Hứa Nham cũng không chọc thủng cái cớ của cô mà chỉ vuốt cằm nhìn cô đi ra ngoài.
…
Bạch Dạ Kình tắm xong, anh choàng áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Trên sofa, một người phụ nữ đang ngồi bắt chéo chân, cô mặc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy màu cam, dưới chân là đôi giày cao gót mười xăng-ti-mét khiến thân hình cô trở nên càng thon dài hơn. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì sẽ chẳng có ai nghĩ một người phụ nữ tuyệt đẹp như vậy lại là nhân vật đầu lĩnh đội bảo vệ quốc phòng của nước S, Bạch Minh Diệp.
“Trở về lúc nào vậy?” Bạch Dạ Kình vừa cầm khăn lau tóc vừa hỏi.
Bạch Minh Diệp chìa tờ giấy báo trong tay ra nói: “Vừa về, cháu em thật đáng yêu.”
“Tạm được.” Cũng không xem xem là kế thừa gen của ai.
Bạch Minh Diệp đứng dậy rót hai ly rượu, cô đưa anh một ly rồi bản thân cầm một ly khác lên.
Thân hình tao nhã của Minh Diệp dựa vào cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài trắng muốt cùng với chất lỏng màu đỏ, đẹp đến mức không nói nên lời. Tầm mắt của cô hướng ra ngoài, thoáng vẻ đăm chiêu.
“Nghe nói ngày mai Dạ Việt nhập cảnh.” Bạch Dạ Kình mở miệng.
Vào lúc nhắc tới hai chữ ‘Dạ Việt’, trong mắt Minh Diệp lóe lên thâm ý khác. Bạch Minh Diệp siết chặt ly rượu trong tay, thoáng dừng nói: “Bộ bảo an của chúng ta đã là một Bộ vô cùng nghiêm mật, ngày mai em sẽ đích thân đi gặp anh ta.”
“Trước kia có rất nhiều anh em của anh ta chết trên tay em, anh ta đối với em… chắc hẳn em đã rõ rồi chứ, tình huống ngày mai sẽ khá là nguy hiểm.”
Bạch Minh Diệp uống cạn ly rượu, huyễn hoặc bản thân đừng nghĩ tới những chuyện trong quá khứ nữa, sau đó bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, cho dù có nguy hiểm thì song phương cũng không ai muốn thực sự ra tay.”
Bạch Dạ Kình vuốt vuốt cằm: “Chỉ cần thăm dò xem mục đích tới đây lần này của anh ta là được, không cần trực tiếp giằng co với anh ta.”
“Em hiểu mà.”
Dạ Việt là ai chứ?
Anh ta từng là thủ lĩnh lính đánh thuê, bây giờ lại cùng ngồi ăn với boss của Mafia. Số quân đoàn và vũ khí trong tay đủ để chống lại cả một quốc gia. Anh ta còn từng ám sát thủ lĩnh nước W. Các quốc gia đều kiêng kị anh ta.
Nếu ngày mai hắn gây chiến với đội bảo an, vậy chính là quân đội chống với quân đội, lực ảnh hưởng này lớn cỡ nào, khó mà tưởng tượng được.
“Ngày mai xảy ra chuyện gì đều phải báo lại với anh.”
“Được.” Bạch Minh Diệp buông ly rượu xuống, vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì lại dừng lại, quay đầu nói với anh: “Đúng rồi, vừa nãy có một người phụ nữ gọi điện thoại tìm anh. Em bảo cô ấy mười phút sau hẵng gọi lại.”
Bạch Dạ Kình nhướn mày rồi ném khăn xuống đi kiếm điện thoại, anh nhập mật mã vào.
Quả nhiên là cô.
Rất tốt, xem ra cô còn chưa hoàn toàn quên mất anh.
“Hạ Tinh Thần…” Bạch Minh Diệp lẩm bẩm ba chữ này: “Nếu không đoán sai thì hẳn là mẹ của cháu em?”
“Ừm.”
Bạch Minh Diệp khẽ vuốt cằm liếc anh một cái, ý vị thâm tường nói: “Gần đây Tống Quốc Nghiêu có một câu nói rất thú vị, bản thân anh phải nắm chắc cơ hội đừng để Dư Trạch Nghiêu nhân cơ hội mà nhảy vào.”
“Đi ngủ đi.” Ánh mắt Bạch Dạ Kình thâm thúy, không đáp lời cô. Bạch Minh Diệp tin chắc rằng anh đã nghe hiểu, hơn nữa trong lòng anh cũng đã cân nhắc nặng nhẹ cho nên không nói dong dài thêm gì, lập tức mở cửa ra trở về phòng của chính mình.
Bạch Minh Diệp vừa rời đi, Bạch Dạ Kình liền giơ tay lên nhìn mặt đồng hồ.
Còn một phút nữa là qua mười phút.
Anh thả tay xuống rồi nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, sau đó lấy ipad ra rồi nhấp vào hòm thư của tổng thống, vừa xem vừa chờ.
Kết quả…
Hai mươi phút trôi qua, điện thoại vẫn không hề vang lên.
Rốt cuộc anh không kiên nhẫn nổi nữa, ném ipad qua một bên rồi bắt đầu bấm loạn trên điện thoại, sau đó lại đứng dậy đi đến phòng trẻ em.
Bà chủ tuổi đã cao, không thức nổi nữa, muốn ngủ rồi. Bà vừa mới kể chuyện xong đi ra ngoài thì Bạch Dạ Kình liền tiến vào.
Hạ Đại Bạch ở trong chăn lộ ra một đôi mắt: “Tiểu Bạch, sao cha còn chưa ngủ?”
“Ừm.”
“Con vừa mới gặp cô.” Nhắc tới người dì xinh đẹp thì tên nhóc kia liền xấu hổ nói: “Cô khen con rất đẹp trai đó, cô ấy cũng rất đẹp! Cha, sau này cha thường xuyên đưa con đi gặp dì được không?”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn câu bé, không chút lưu tình nói: “Đừng đánh chủ ý lên người cô con, hai người không xứng.”
“…” Tâm tư bị nói toạc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé liền đỏ ửng lên, cái mũi nhỏ hừ một tiếng rồi quay đầu đi không thèm quan tâm tới anh nữa.
Tiểu Bạch thực sự chẳng đáng yêu chút nào!
“Con có nhớ mẹ không?” Bạch Dạ Kình ngồi xuống mép giường, không thèm quan không cậu bé có đang giận hay không.
“Đương nhiên là nhớ rồi! Tiểu Bạch, cha nói xem bây giờ Đại Bảo đang làm gì?” Nhắc tới mẹ, Hạ Đại Bạch liền không tức giận nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại: “Rõ ràng là mẹ nói muốn chúc cha sinh nhật vui vẻ nhưng bây giờ sắp mười hai giờ rồi, nếu vẫn còn không nói thì sinh nhật của cha sẽ qua mất!”
Tên nhóc này, không biết đang nói cái gì vậy chứ.
Sắc mặt anh trở nên buồn bã hơn rồi đưa điện thoại cho cậu bé.
Hạ Đại Bạch nhìn nhìn điện thoại, không hiểu gì mà nhìn anh: “Làm gì vậy?”
“Không phải con nhớ cô ấy, muốn biết bây giờ cô ấy đang làm gì sao? Tự mình gọi một cuộc điện thoại hỏi thì chẳng phải sẽ biết sao?”
“Được! Vậy con gọi điện!” Hạ Đại Bạch thuần thục ấn gọi dãy số kia.
Điện thoại còn chưa gọi được thì giây tiếp theo dường như Đại Bạch nhớ tới cái gì đó, cặp mắt to đảo một vòng rồi nhìn anh: “Tiểu Bạch, kỳ thật có phải là cha nhớ Đại Bảo nhà chúng ta rồi không?”
“… Nói bậy!”
“Vậy cha không nhớ mẹ sao?”
“Không nhớ!” Anh nghiêm mặt trả lời cậu bé.
“Được rồi, kỳ thật con cũng không nhớ Đại Bảo lắm. Hơn nữa, đã trễ vậy rồi, chắc Đại Bảo đã ngủ rồi, chúng ta không nên làm phiền mẹ.” Hạ Đại Bạch trả điện thoại lại cho anh, miễn cưỡng kiếm một lý do rồi chui lại vào chăn: “Cha à, cha cũng mau mau đi ngủ đi!”
Hừ!
Ai bảo cha nói cậu bé không xứng với cô chứ!
“…” Lần này, sắc mặt ngài Tổng thống đen như đáy nồi. Anh cầm lấy điện thoại rồi đứng dậy: “Bây giờ cha đi tìm cô con một chút, để con bé cẩn thận một chút vì có một tên nhóc đang thèm nhỏ dĩ sắc đẹp của con bé!”
“Không được!” Cậu bé nhanh nhẹn, lập tức từ giường nhảy ra ôm lấy bắp đùi anh: “Cha à, cha không được nói lung tung, sẽ chết người đó… Hơn nữa, con làm gì có thèm nhỏ dãi, cùng lắm… cùng lắm chỉ là rất thích cô ấy mà thôi! Cha cũng không thích Đại Bảo sao?”