“Ta cũng có một cách nhưng cần chuẩn bị vài thứ, có lẽ cũng có thể bước
vào tinh cầu Cổ Hoàng mà không gây ra dao động.”
“Còn về cách ngươi nói, ta nghĩ nếu là Ninh Viêm thì hơi khó, nhưng phẩm
chất của đứa bé này không tệ.”
Lúc này, sau khi kết thúc một ngày tu hành, Ninh Viêm lại ngồi khoanh
chân trong từ đường. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ kiên
định, tiếp tục tu hành trước bức tranh vẽ mẫu thân mình.
Đối với hắn, cảm ngộ tinh cầu Cổ Hoàng là một trải qua khắc cốt ghi tâm.
Vì những ca ca, tỷ tỷ của hắn đều có thu hoạch, tuy không phải ai cũng cảm
ngộ Thiên Hậu, nhưng cũng có cảm ngộ riêng, chỉ mỗi hắn không thu hoạch
được gì.
Bên ngoài hắn tỏ ra không quan tâm tới chuyện này, nhưng đáy lòng lại cảm
thấy không cam lòng lắm.
Thời gian cứ thế trôi đi, bảy ngày trôi qua.
Chuyện lấy lại Thượng Thanh đăng của Tử Huyền không phải chuyện có
thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn, còn cần chuẩn bị thêm. Hứa
Thanh cũng nói chuyện này cho Đội trưởng biết, bởi vì dựa theo hiểu biết của
hắn về Đội trưởng, đối phương đã có ý đồ với tinh cầu Cổ Hoàng từ lâu rồi.
Sự thật cũng là thế, Đội trưởng tỏ ra vô cùng nhiệt tình với chuyện này, vỗ
ngực nói với Hứa Thanh rằng chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Còn Tử Huyền thì lại chuẩn bị làm theo cách của nàng. Bên phía Ninh
Viêm, mức độ tu hành nghiêm khắc vượt qua ngày xưa, gần như ngày nào cũng
đả toạ trong từ đường.
Sau khi buổi cảm ngộ tinh cầu Cổ Hoàng kết thúc, toàn bộ Hoàng Đô cũng
chầm chậm bình tĩnh lại. Nhìn bề ngoài, mọi chuyện như nước lặng, khôi phục
vẻ bình tĩnh.
Trận chiến tộc Hắc Thiên cũng trở nên thuận lợi.
Việc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tham gia không hề tạo thành trở ngại to
lớn với Nhân tộc như trong tưởng tượng, dường như bọn họ chỉ tỏ thái độ, xem
xem Nhân tộc sẽ phản ứng thế nào.
Còn về những chuyện cụ thể bên trong, Nhân Hoàng ứng đối như thế nào thì
Hứa Thanh không biết.
Lúc này, sau khi hoàn thành xong tất cả những việc gấp gáp và củng cố bí
tàng Đế Kiếm, hắn lựa chọn tới Thái Học.
Nếu đã tới Hoàng Đô Nhân tộc, có được tư cách vào Thái Học, Hứa Thanh
cũng muốn xem rốt cuộc Thái Học Nhân tộc do một tay Huyền Chiến Nhân
Hoàng sáng lập có bao nhiêu tri thức.
Hắn luôn tôn trọng tri thức.
Hắn biết rằng, so với cả Nhân tộc thì tri thức mình nắm giữ chỉ là muối bỏ
biển mà thôi. Hắn khát vọng học được nhiều kiến thức hơn, càng muốn đi xem
vô số tư tưởng va chạm ra tia lửa cùng với trường phái của Nhân tộc.
Vì thế, vào một buổi sáng sớm, Hứa Thanh đi tới Thái Học nằm ở phía bắc
Hoàng Đô.
Thái Học chiếm phạm vi rất rộng, giống như một toà thành nhỏ vậy. Kiến
trúc bên trong là từng toà tháp trắng, nhìn qua rất là sạch sẽ, hiếm khi thấy có
bóng người xuất hiện.
Chỉ có ngay phía trước được xây dựng hai bức tượng, một già một trẻ, một
cao một thấp, ông lão mặc văn bào, thiếu niên mặc trang phục vải thô của người
phàm.
Ông lão tang thương, chứa đầy trí tuệ, đang chắp tay.
Thiếu niên linh động, vẻ mặt cung kính, khom người.
Tư thế như đang hành lễ với nhau.
Ý là truyền thừa học thức có thứ tự lớn nhỏ, vì thế thiếu niên phải bái, mà
ông lão chỉ chắp tay, ý là ngoài thân phận, giữa hai người có một loại bình đẳng
đơn thuần, không tự giấu giếm vì truyền thừa, cũng không xây bè kết phái.
Càng có một tầng chúc phúc.
Hai bức tượng này là do Nhân Hoàng đích thân đặt, làm thành cửa của Thái
Học.
Giữa bọn họ có sóng ánh sáng lóng lánh hợp thành một cánh cửa.
So với tháp trắng lặng yên phía sau thì cánh cửa này có gợn sóng, lúc nào
cũng có người đi ra đi vào, rất là huyên náo. Hơn nữa, người đến có người cao
quý, có người mặc vải thô.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần vừa bước vào cánh cửa này, thân phận của bọn
họ sẽ trở nên bình đẳng.
Đều là học sinh.
Quy tắc là thế, nhưng tất nhiên cũng có người cố ý để lộ thân phận. Nhưng
nhìn từ tổng thể, vì có Huyền Chiến Nhân Hoàng nên hoàn cảnh của Thái Học
vẫn duy trì được mong ước ban đầu.
Hứa Thanh bước vào cửa, vừa vào Thái Học hắn đã cảm nhận được điều
này.
Thái Học trong cánh cửa không phải khu vực tháp trắng Hoàng Đô trống
trải mà là một không gian riêng biệt, phạm vi bên trong rộng lớn hơn bên ngoài
rất nhiều, như một toà thành nhỏ.
Phong cách kiến trúc giống như bên ngoài, trải rộng từng toà tháp trắng cao
thấp khác nhau.
Giống như Thái Học bên ngoài là hình ảnh thu nhỏ của Thái Học thật sự
vậy.
Nơi đây có rất nhiều học sinh, quần áo của mọi người đều thống nhất là
trang phục vải thô của người bình thường giống bức tượng thiếu niên, đi lại
giữa từng toà tháp trắng.
Trên mặt mỗi người đều đeo mặt nạ, ngay cả giọng nói cũng đều thay đổi,
không dễ phân biệt được là nam hay nữ.
Giây phút bước vào Thái Học, mọi thứ đã bị quy tắc ở nơi đây thay đổi, khí
tức cũng thế, vị trí khi đến cũng giống như truyền tống, sẽ không cố định.
Vì thế trên lý thuyết là không thể điều tra ra được thân phận thật sự của mỗi
người.
Nơi Hứa Thanh xuất hiện là phía tây nam của Thái Học. Đi trong Thái Học,
hắn nhìn dòng người nối liền không dứt xung quanh, có ba đến năm người tạo
thành một nhóm, vừa đi vừa tranh luận kịch liệt.
Có người một mình bước đi vội vàng.
Còn có người ngồi khoanh chân ở một nơi trống trải như đang suy nghĩ.
Nhiều vô số, đủ loại kiểu dáng.
Từng toà tháp trắng dựng đứng trong Thái Học chính là trường phái của
Thái Học. Toà tháp nào càng cao thì người tán thành và gia nhập trường phái
này càng nhiều.
Có tháp trường phái cao, học sinh ra vào rất nhiều, vô cùng rộn ràng.
Cũng có tháp thấp, người đi ngang qua không nhìn lấy một lần, trực tiếp bỏ
qua.
Thậm chí còn có một vài học sinh nhiệt tình đứng trước tháp trắng của mình
lôi kéo người đi qua, giới thiệu trường phái của bản thân.
“Vị học sinh này, đến xem trường phái Đoán Linh của chúng ta đi. Phương
pháp đoán linh chú trọng lý niệm hồn phi, thân thể của chúng ta chỉ là thuyền
mà thôi. Chỉ khi tu hành linh hồn đến cực hạn mới có thể được siêu thoát, trở
thành thiên đạo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT