“Vì Thái Học là một không gian đặc biệt nên trên thân người tiến vào nơi đó

sẽ xuất hiện đạo bào Thái Học và mặt nạ có thể che giấu tất cả khí tức. Người

đó cũng không được nói ra thân phận của mình, chỉ khi tốt nghiệp mới có thể lộ

ra chân thân.”

“Vì thế ở Thái Học, nếu có năng lực thì có thể tự nghĩ ra một trường phái,

tiền đề là có thể thu hút học sinh, có lý niệm làm người ta tán thành…”

“Mà sự thành lập và quy tắc của Thái Học được sáng lập sau khi Huyền

Chiến Nhân Hoàng đăng cơ, bỏ qua lời phản đối của vô số đại thần. Nhiều năm

qua, bên trong sáng tạo ra vô số công pháp, cũng tạo ra rất nhiều thiên kiêu.”

“Nơi đó là vùng đất phục hưng tư tưởng Nhân tộc, trăm hoa khoe sắc, ai

cũng có thể giảng đạo của mình…”

Trong đầu Hứa Thanh hiện lên lời nói của Tam công chúa, kết hợp với

chuyện mình gặp mặt Nhân Hoàng, hắn không hiểu vị Huyền Chiến Nhân

Hoàng này cho lắm.

“Theo như lời Hồ Ly Bùn, rốt cuộc chuyện lớn Nhân Hoàng đang làm là

gì…”

Hứa Thanh suy tư, cùng lúc đó trong đầu cũng hiện lên một ý tưởng.

“Còn nữa, lời nói của Hồ Ly Bùn là thật sao… Dù sao thì nàng cũng là Thần

linh của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.”

Hứa Thanh đang im lặng suy nghĩ thì nét mặt bỗng hơi thay đổi, hắn ngẩng

đầu nhìn Tử Huyền trước mặt mình, đôi mắt của nàng cũng vừa mở ra, lộ ra một

tia mê mang. Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói.

“A Thanh, chắc ta đã tìm thấy chiếc đèn đó rồi.”



Tinh cầu Cổ Hoàng.

Sau khi trải qua chuyện mở phong ấn, cảm ngộ truyền thừa, mây mù lại bao

phủ nơi đó và che đi tất cả mọi thứ, chậm rãi lưu động như trước.

Dưới mây mù, trong tinh cầu Cổ Hoàng lơ lửng từng đại lục, chúng nó

chuyển động theo sương mù, bay lượn quanh tinh cầu.

Mà ở chỗ sâu trong nơi trung tâm nhất, dường như giữa mây mù tồn tại một

hoàng cung mờ ảo bị sương mù bao phủ, như ẩn như hiện.

Chỉ có một tế đàn hình ngũ giác rộng lớn bên trên mây mù loãng…

Trên tế đàn, có thể nhìn thấy năm chiếc quan tài khổng lồ màu vàng kim

được đặt ở các góc, mỗi một chiếc quan tài đều toả ra hoàng khí khủng bố, ẩn

chứa uy áp tối cao.

Hơn nữa, trên mỗi chiếc quan tài đều có điện thờ đứng sừng sững.

Trong điện thờ không có tượng, chỉ có linh bài.

Lần lượt viết Đông Thắng, Thánh Thiên, Kính Vân, Đạo Thế…

Cùng với cái cuối cùng là Huyền Chiến.

Cảnh tượng này giống như một nghi thức thần bí kinh thiên động địa, chấn

động Vọng Cổ.

Mà chính giữa năm chiếc quan tài này là một chiếc đèn cổ.

Toàn thân chiếc đèn này được làm từ tử thạch, như một bông hoa Tử Kinh

nở rộ, bên trên là một con chim phượng màu tím, cánh chim mở ra, sinh động

như thật.

“Hoàng cung lúc trước của Huyền U Cổ Hoàng.”

“Cũng là nơi tế tổ của Nhân tộc bây giờ.”

“Ta cảm ứng được, chiếc đèn… Đang ở đó, nằm ở chỗ sâu trong tinh cầu Cổ

Hoàng.”

Trong phủ của Ninh Viêm, ngoài phòng luyện đan, Tử Huyền đang đứng

cạnh lan can ngẩng đầu nhìn tinh cầu Cổ Hoàng trên bầu trời phía xa.

Bây giờ là hoàng hôn, mây mù trên tinh cầu Cổ Hoàng lưu động trong thiên

địa mờ nhạt, nhuộm đẫm màu hoàng hôn, hình thành ánh sáng năm màu. Có thể

nhìn thấy kim long bay lượn bên trong, phun ra nuốt vào khí vận, toả ra vẻ thần

thánh, ẩn chứa sự thần bí.

“Ta đã thử kêu gọi nhưng thất bại, vị trí chiếc đèn đó tồn tại cấm chế khó có

thể lay động, phong ấn nó chặt chẽ…”

“Nếu muốn lấy được thì ta phải đi vào bên trong tinh cầu Cổ Hoàng”

“Nhưng trong cảm ứng vừa rồi, ta phát hiện ra một vài phong ấn trên tinh

cầu Cổ Hoàng là đã từng tồn tại, một vài cái là đời sau thêm vào. Nếu ta mạnh

mẽ xông vào thì chắc chắn sẽ tạo thành sóng to gió lớn.”

“Vì thế, muốn thu hồi chiếc đèn đó mà không làm ai nhận ra, ta cần một cơ

hội có thể thuận lợi bước vào bản thổ tinh cầu Cổ Hoàng.”

Tử Huyền khẽ nhíu hàng lông mày xinh đẹp lại, cơ hội này rất khó, điều

quan trọng nhất là… Vì sao chiếc đèn đó lại xuất hiện trên tinh cầu Cổ Hoàng.

Nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, Tử Huyền không nói điểm này cho

hắn biết, nàng không muốn hắn phân tâm vì chuyện này.

Hứa Thanh im lặng, ánh mắt nhìn về phía tinh cầu Cổ Hoàng theo Tử

Huyền rồi rơi vào im lặng.

Vị trí Tử Huyền cảm ứng được làm chuyện thu hồi Thượng Thanh đăng trở

nên vô cùng khó khăn, khó có thể đoán trước kết quả, khó có thể phân biệt.

Bởi vì nơi đó thật sự quá nhạy cảm, hơn nữa cấp bậc tối cao, phong ấn vô

cùng mạnh.

Hắn không đi được.

Nói một cách chính xác thì trong toàn bộ Nhân tộc, chỉ có một người có tư

cách bước vào tinh cầu Cổ Hoàng.

Đó chính là Nhân Hoàng.

Chỉ có đối phương mới có thể cởi bỏ phong ấn.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ suy tư, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện Tử

Huyền chưa nói ra.

Năm đó, chiếc đèn này bị người ta lấy đi và đặt ở tinh cầu Cổ Hoàng, bản

thân chuyện này đã lộ ra vẻ quái dị. Nếu suy đoán ngược hướng, có lẽ có rất

nhiều người có thể lấy chiếc đèn này đi.

Nhưng người có thể lấy được đèn và đặt vào trong tinh cầu Cổ Hoàng thì

chỉ có Nhân Hoàng.

Đèn có thể là do Nhân Hoàng lấy đi, cũng có thể không phải do Nhân

Hoàng lấy đi, nhưng chắc chắn… Nhân Hoàng là người đặt nó ở tinh cầu Cổ

Hoàng.

Vì thế, muốn Nhân Hoàng ban cho cơ hội lấy đèn là chuyện không thể thực

hiện được.

Vậy nên một lát sau, Hứa Thanh im lặng suy tư một lát rồi bỗng lên tiếng.

“Còn có một người cũng có thể bước vào tinh cầu Cổ Hoàng.”

Tử Huyền thu mắt lại, nhìn về phía Hứa Thanh.

“Trên đường, Tam công chúa từng nói, ngoài Nhân Hoàng, người có thể

tham dự tế tổ còn có Thái Tử.”

“Chẳng qua, bây giờ Nhân tộc vẫn chưa lập Thái Tử.”

“Nếu có Thái Tử, hơn nữa Thái Tử bằng lòng giúp đỡ, vậy thì chúng ta sẽ

có cơ hội bước lên bản thổ tinh cầu Cổ Hoàng.”

Hứa Thanh bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt thu lại từ trên tinh cầu Cổ Hoàng.

Tử Huyền nghe vậy thì khẽ mỉm cười, nàng quay đầu nhìn về phía từ

đường, nơi Ninh Viêm đang ở rồi nhẹ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play