CHƯƠNG 538

“Mẹ để đó cho con.”

Vương Bác Thần nhẹ giọng nói xong, sau đó lại đạp người đàn ông trung niên ngã dưới đất, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của ông ta.

Giống như ác ma, anh trầm giọng nói: “Không nói thì tôi đạp gãy cả xương cốt của ông.”

Ông ta đau đến nỗi trên mặt đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệt, kêu khọc như heo bị mổ, nhưng vẫn ngậm miệng không chịu nói, có điều sự sợ hãi trong mắt đã bán đứng ông ta.

Vương Bác Thần mặt không đổi sắc tiếp tục giơ chân lên, hàng phòng ngự tâm lý cuối cùng của người đàn ông cũng đã sụp đổ, ông ta vội vàng hét lên: “Dừng tay dừng tay, tôi nói tôi nói.”

Ông ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, sợ đến điên rồi.

Ác ma!

Đây là một ác ma!

Ông ta lớn tiếng cầu xin tha thứ, ông ta sợ, thật sự sợ, bởi vì ông ta cảm nhận được Vương Bác Thần có lá gan dám đạp gãy xương ông ta.

Cái tên quỷ này.

Rốt cuộc là ai mới là ác

Nhân, Vương Bác Thần không để ý tới ông ta, anh nâng chân lên tiếp tục đạp.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc khiến mọi người phải rùng mình, một cánh tay khác của người đàn ông trung niên cũng đã gãy mất.

“A a a!”

Người đàn ông đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cả tay và chân đều bị Vương Bác Thần đạp gãy.

“Tôi nói, tôi nói mà.”

Ông ta sợ hãi bật khóc, ông ta cho rằng mình là kẻ ác, lòng dạ đủ ác độc, không có người nào dám trêu chọc.

Trên thực tế, cũng chính vì sự tàn nhẫn của ông ta mà không có bao nhiêu người dám chọc ông ta. Trong cái nghề này, ông ta cũng được coi như là một nhân vật có tiếng tăm.

Nhưng mà bây giờ ông ta cảm thấy so sánh với Vương Bác Thần, mình chẳng phải là ác nhân, mà Vương Bác Thần mới thật sự là ác nhân.

Sau khi mình đồng ý nói ra hung thủ đứng phía sau, cậu ta vẫn đạp gãy cánh tay mình.

Mình đã đồng ý nói rồi!

Mình đã đầu hàng rồi!

“Ông còn dám không nói?”

Vương Bác Thần vô cùng thờ ơ, ánh mắt lạnh lẽo giống như đến từ địa ngục.

Không hề có chút dịu dàng, y hệt như thần chết.

“Là Quỷ gia, là Quỷ gia, là ông ta kêu tôi đụng chết con gái của cậu, ông ta cho tôi sáu tỷ, những chuyện sau đó đều là do ông ta xử lý. Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”

Ông ta sợ hãi đến cực điểm, ông ta sợ mình nói chậm một chút thì Vương Bác Thần lại tiếp tục đạp mình.

Từ ánh mắt tràn ngập khí lạnh của Vương Bác Thần, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái chết là gì.

Nghe xong, Vương Bác Thần càng nổi điên hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play