CHƯƠNG 291

“Ồ.”

Vương Bác Thần thong dong nói, sau đó nhìn sang Khổng Nguyệt Nhi: “Cô tiếp tục giới thiệu giúp tôi các dòng khác, tôi bỗng cảm thấy xe 1.2 – 1.5 tỷ không xứng với vợ tôi, chiếc xe nào đắt nhất, cô dẫn tôi đi xem thử.”

Khổng Nguyệt Nhi lo đến độ sắp khóc rồi, người này sao không hiểu tình hình thế.

Anh họ của ông chủ Liêu – Trình Vụ, đó là bạn học của cậu cả Trần Phong của nhà họ Trần, chị Hạ không ít lần khoe khoang vị khách hàng lớn này với cô ta.

Trình Vụ nếu như đến, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

“Tiểu Khổng, dẫn anh ta đi, nếu thích thể diện như vậy thì để anh ta thể hiện cho đủ, đợi lát nữa giám đốc Lưu đến, xem giám đốc Lưu xử lý anh ta như nào.”

Hạ Liễu trào phúng mỉa mai.

“Tôi…”

Khổng Nguyệt Nhi đồng cảm nhìn sang Vương Bác Thần, người này thật sự rất không hiểu chuyện, đã lúc này, anh còn không chạy.

Vương Bác Thần cười rồi nói: “Không sao, cô chỉ cần cho tôi xem là được.”

“Tên nghèo từ đâu ra, còn dám ra vẻ, cái thứ không biết trời cao đất dày, chiếc BMW M760 có giá 7.98 tỷ, anh mua nổi sao?”

Cô Châu mỉa mai nói: “Tôi còn chưa từng gặp ai biết diễn như vậy, dám đánh chồng của tôi, tôi thấy anh là muốn chết rồi. Thích ra vẻ đúng không, được, nếu anh hôm nay không ra vẻ được thì sẽ đánh gãy hai chân của anh, khi mẹ anh sinh anh đã kẹp hỏng đầu óc của anh hả? Sinh ra cái thứ…”

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt cô Châu, lạnh lùng nói: “Muốn chết.”

Cô Châu bị cái tát này đánh cho ngã ra đất, răng cũng bị đánh rụng mấy cái, vừa há miệng, máu tươi cũng chảy ra.

“Ai dám đánh em họ của tôi, muốn chết sao?!”

Cùng lúc đó, Trình Vụ khí thế đùng đùng dẫn người xông vào.

“Anh họ, anh đã đến rồi, anh còn không đến, em chắc bị người ta đánh chết rồi!”

Ông chủ Liêu tức đùng đùng nói: “Chính là cái thằng này đánh!”

Cô Châu chỉ Vương Bác Thần, trong ánh mắt tràn ngập sự oán độc: “Anh họ, chính là anh ta, tên này ra vẻ ở trước mặt chúng em, em nói hai câu, vậy mà ra tay đánh người!! Em và Liêu Thanh đều bị anh ta đánh!!”

Hạ Liễu cười lạnh nói: “Đồ quỷ nghèo, anh chết chắc rồi, giám đốc Lưu đến rồi, còn không mau quỳ xuống xin lỗi. Cũng đúng, anh cho dù quỳ xuống xin lỗi, giám đốc Lưu cũng vẫn sẽ không tha cho anh. Hôm nay, không đánh gãy một chân, anh đừng hòng rời khỏi.”

Khổng Nguyệt Nhi sắp bị dọa cho khóc rồi, một thực tập sinh như cô ta, đâu từng trải qua trận địa lớn như vậy, muốn giúp Vương Bác Thần nói vài câu, nhưng không dám mở miệng, chỉ là ra hiệu bằng mắt cho Vương Bác Thần.

“Anh họ?”

Thấy Trình Vụ không nhúc nhích, hơn nữa cả người đều đang run rẩy, Liêu Thanh sững người.

Sau đó nghĩ ra, anh họ đã tức đến run rẩy rồi, thằng oắt này hôm nay chết chắc rồi!!

Dám đánh tôi, thật là không biết sống chết!!

Vương Bác Thần cũng không lên tiếng, thờ ơ nhìn Trình Vụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play