CHƯƠNG 260

Hoa Mạnh Trường bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào mũi mình rồi âm trầm nói: “Bao năm qua, cậu là thằng đầu tiên dám đánh tôi đấy. Cậu có biết mình đã đánh ai không?”

“Mẹ kiếp. Lão già, ông mặc kệ mày là ai. Mẹ nó, mày ra vẻ cho ai xem đấy? Còn dám làm màu thì ông bẻ gãy bộ xương già của mày ra bây giờ.”

Tên đầu trọc chỉ vào Phương Viên rồi nói: “Con đàn bà thối kia, còn không trả tiền thì đừng nói là đánh lão ta, ông thịt luôn cả mày đấy!”

Phương Viên tức giận nói: “Tề Bắc Vũ, trước giờ tôi chưa từng nợ tiền các anh!”

Tên đầu trọc cười lạnh lùng nói: “Hừ, ba tỷ tiền phí thanh xuân của em gái tao, mau lấy ra ngay đi. Phương Bính đã làm em gái tao lỡ dở bao nhiêu năm rồi hả? Nó chết rồi thì ai bù đắp thanh xuân đã mất của em tao đây?”

Tên đầu trọc nói xong liền lấy ra một lọ tro cốt từ trong ba lô ra rồi cười dữ tợn nói: “Tao đã đào tro cốt của Phương Bính ra rồi. Nếu hôm nay mày còn không trả tiền thì ông sẽ ném tro cốt của nó đi đấy!”

Phương Viên nổi khùng nhào qua muốn cướp lại khi nhìn thấy tro cốt của anh trai.

“Tề Bắc Vũ, thằng súc sinh nhà mày! Mày đào mộ anh tao lên, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Trả lại tro cốt của anh ấy cho tao, trả lại ngay!”

Ồng Phương tức đến mức cả người run rẩy, tro cốt của con trai bị người ta đào lên!

Vợ ông ấy cũng bị bọn chúng ép chết, bây giờ ngay cả tro cốt của con trai mà chúng cũng không tha. Lũ súc vật này! Cả đám súc sinh!

Tề Bắc Vũ mở lọ đựng ra rồi đưa tay vào bốc một nắm, vênh váo nói: “Có trả tiền không? Không trả thì ông sẽ ném tro cốt của Phương Bính!”

“Tốt nhất mày đừng động vào thứ đó, nếu không hôm nay không ai cứu nổi mày đâu.”

Vương Bác Thần bước ra khỏi nhà vệ sinh, thản nhiên lên tiếng.

“Bà mẹ nhà mày, mày là ai? Dám ra vẻ với tao à? Tao cứ động đấy mày làm gì được tao nào? Con khốn kia, mày được lắm, còn tìm người giúp đỡ cơ đấy.”

Tề Bắc Vũ cười dữ tợn, đang định buông tay thì lại phát hiện tay của mình bị giữ chặt như kìm kẹp, không thể nhúc nhích. Cả bàn tay như thể không phải của mình nữa. Xương cốt vang lên tiếng ‘răng rắc’ vỡ nứt, đau đến mức sắc mặt anh ta bỗng thay đổi.

Đúng lúc này, tay anh ta đã biến dạng, bị Vương Bác Thần trực tiếp bóp vụn.

Đám côn đồ mà tên đầu trọc dẫn tới đều ngây ra, chúng còn chưa kịp ra tay thì tay của đại ca đã bị người ta bóp nát.

Đây có còn là con người nữa không?

Nên làm gì bây giờ?

“Á! Buông ra! Buông bố mày ra mau!”

Tề Bắc Vũ kêu lên thảm thiết, lộ rõ vẻ độc ác: “Mẹ mày, có biết bố mày là ai không? Mày chết chắc rồi, mày xong rồi con ạ. Bố mày quen biết với người nhà họ Hồ, có tin tao gọi một cú là tất cả chúng mày đều chầu trời không?

“Không tin!”

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Đưa tro cốt cho tao.”

“Đưa con mẹ mày ấy!”

Tề Bắc Vũ gào lên dung dữ, cơn đau dữ dội khiến anh ta tỏ ra hung ác tột cùng, đập lọ tro cốt xuống nền nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play