Trên giường bằng gỗ hoa lê có một bóng người bọc chăn thành con nhộng đang lắc lư quay cuồng.
A Tuyết mang vẻ mặt ưu sầu mà vỗ vỗ con nhộng thế là một cái đầu nhỏ thò ra, mắt hạnh tròn tròn.
A Tuyết lắc lắc đầu.
Thẩm Châu Hi tức giận đến độ muốn học Lý Vụ chửi má nó: Điện hạ ngắn điện hạ dài, nhưng điện hạ đau bụng lại mặc kệ —— đây có còn là người không?!
Nàng xốc chăn lên, chân xỏ vào giày thêu và đứng lên. Nàng mở cửa sổ —— sau đó cùng bốn thị vệ bên ngoài nhìn nhau.
Nàng mở cửa chính —— hai hàng thị vệ bên ngoài cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Châu Hi vừa bực vừa tức mắng: “Ta nói ta đau bụng, các ngươi không nghe thấy sao?!”
“Bẩm điện hạ, tối nay tình huống đặc thù, bệ hạ đã cố ý dặn dò không thể để
ngài ra ngoài, mong điện hạ tạm thời kiên nhẫn, đợi sáng sớm mai ti chức ——”
“Chờ đến sáng mai thì ta đã sớm đau
chết rồi!” Thẩm Châu Hi đánh gãy lời hắn nói, cáo mượn oai hùm mắng
tiếp, “Nếu ta có gì bất trắc thì Phó Huyền Mạc sẽ tha cho ngươi sao?!”
Tiểu đội trưởng sợ hãi quỳ xuống, cái trán đổ mồ hôi: “Điện hạ, ti chức thật sự không thể để ngài ra ngoài được, điện hạ đừng khó xử tiểu nhân……”
Thẩm Châu Hi vừa muốn nói chuyện thì một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Thẩm Châu Hi bỗng ngẩng đầu lên thấy Phó Huyền Mạc đang đứng trước cổng vòm, phía sau là mấy người hầu thần sắc kính cẩn.
Đám thị vệ trước cửa như được đại xá mà sôi nổi hành lễ sau đó cúi đầu rời đi.
Phó Huyền Mạc đi về phía Thẩm Châu Hi, đôi mắt sâu không lường được cứ thế
nhìn nàng. Dưới không khí áp bức ấy Thẩm Châu Hi xoay người trốn về
trong phòng, trở tay định đóng cửa lại.
Một tiếng kẹt khiến người ta tê dại vang lên, hai cánh cửa kẹp chặt một
cánh tay gầy ốm. Ba vết sẹo đỏ như chu sa nổi bật trên mu bàn tay kia,
nhìn thấy ghê. Thẩm Châu Hi bị ba vết sẹo kia dọa sợ thế là không tự chủ được buông lỏng tay ra.
Cánh cửa theo đó mở ra, khuôn mặt bình tĩnh của Phó Huyền Mạc xuất hiện phía sau.
A Tuyết theo bản năng tiến lên một bước nhưng giữa chừng lại do dự. Ngay
sau đó nàng ta vẫn quyết vọt tới trước mặt Thẩm Châu Hi rồi kéo nàng ra
sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ gà con. Tiếp theo nàng ta bùm một tiếng
quỳ xuống dập đầu với Phó Huyền Mạc.
Nàng ấy không nói một chữ nhưng mỗi tiếng dập đầu đều như đang thốt lên: “Tha cho điện hạ đi ——”
Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mắt.
“Ngươi đứng lên đi! Không cần cầu hắn!” Nàng liều mạng kéo A Tuyết nhưng nàng kia vẫn mạnh mẽ quỳ trên mặt đất.
Chỉ trong chốc lát cái trán của A Tuyết đã đỏ đến dọa người.
Thẩm Châu Hi lấy tay che trán của nàng ấy lại thế là tay nàng bị đập lên mặt đất. A Tuyết khan giọng “A” một tiếng, rốt cuộc cũng ngừng dập đầu mà
vội vàng cầm tay nàng lên xem xét, mặt tràn đầy nôn nóng và lo lắng tự
trách.
“Ngươi cầu hắn làm cái gì?! Ngươi có dập nát đầu hắn cũng sẽ không để ý đâu!” Thẩm Châu Hi khóc ròng nói.
A Tuyết a a, vừa lắc đầu vừa chỉ chỉ nàng giống như muốn giải thích gì đó.
“…… Nhưng ta để ý nàng.” Phó Huyền Mạc nói.
Hắn cong lưng muốn kéo Thẩm Châu Hi dậy nhưng lại bị nàng gạt tay ra. Cái
tay kia ngừng giữa không trung một lát sau đó bình tĩnh trầm mặc thu về
giống như biết bao nhiêu lần khác.
Thẩm Châu Hi đỡ A Tuyết cùng đứng lên.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Phó Huyền Mạc nói với A Tuyết nhưng mắt lại nhìn Thẩm Châu Hi.
A Tuyết liên tục lắc đầu nhưng ngay sau đó Yến Hồi đã tiến đến “mời” nàng ta ra khỏi phòng.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thẩm Châu Hi lui về phía sau một bước, vừa lau khô nước mắt vừa đề phòng nhìn Phó Huyền Mạc.
“Không phải nàng đau bụng sao?” Phó Huyền Mạc bình tĩnh đi một bước về phía nàng, “Để ta nhìn xem.”
“Ngươi mơ tưởng!” Thẩm Châu Hi mắng, “Nam nữ khác biệt, sao ta có thể cho ngươi nhìn?”
“Nam nữ có khác, nhưng thân sơ cũng khác. Nàng là vợ chưa cưới của ta, đợi
về Kiến Châu chúng ta sẽ chọn ngày lành thành hôn. Vậy sao có thể có nam nữ khác biệt nữa?”
“Ngươi từ bỏ đi —— ta đã gả cho người khác, dù ngươi có giết ta thì ta cũng không thành thân
với ngươi đâu!” Thẩm Châu Hi cả giận mắng.
“Hi Nhi……” Phó Huyền Mạc gọi nàng.
“Đừng có gọi ta như thế!” Thẩm Châu Hi cảm thấy như bị cái thứ gì đó ghê tởm
liếm qua, cả người không nhịn được lùi về sau một bước.
“…… Nàng ghét ta như thế sao?”
Phó Huyền Mạc dừng bước dưới ánh trăng. Ánh sáng nghiêng nghiêng bao phủ
lên bóng dáng thon dài của hắn, lộ ra yếu ớt không chỗ né tránh trong
đôi mắt kia.
“Vì sao nàng tình nguyện gả cho một kẻ xuất thân đê tiện cũng không muốn liếc nhìn ta một cái?”
“Xuất thân thì tính là cái gì?” Thẩm Châu Hi dùng ánh mắt sắc bén hung hăng
nhìn hắn, “Phẩm hạnh so với xuất thân còn quan trọng hơn trăm lần. Nếu
một người có xuất thân cao quý nhưng phẩm hạnh thấp kém thì hắn còn tệ
hơn một người xuất thân bình dân —— bởi vì không phải ti tiện lựa chọn
hắn, mà là hắn lựa chọn ti tiện!”
“…… Nàng không để bụng hắn xuất thân hèn mọn, thậm chí đê tiện sao?” Phó Huyền Mạc nhìn nàng, giọng thấp như lẩm bẩm.
“Ở trong mắt ngươi có lẽ ta chỉ là một cô công chúa yếu đuối mặc người vo
tròn bóp dẹp, tùy ý nắn chỉnh. Ngươi ngó lơ ý nguyện của ta, chỉ muốn
biến ta thành bộ dạng ngươi muốn…… Nhưng dù ta ngây thơ ngốc nghếch thế
nào thì cũng biết anh hùng không hỏi xuất thân.”
Ánh mắt Thẩm Châu Hi kiên quyết và cường điệu nói: “Phẩm hạnh cao thấp so
với xuất thân cao thấp còn quan trọng hơn nhiều…… Ngươi lớn lên trong
nhà tướng gia, đọc đủ loại thi thư thì sao? Ngươi cẩm y ngọc thực, đi xe về xe, mỗi ngày không cần khổ sở vì kế sinh nhai. Xuất thân giúp ngươi
tiết kiệm tâm lực, nhưng ngươi lại chẳng giúp được gì cho bạn bè thân
thích và quốc gia xã tắc này. Ngược lại ngươi chỉ lo nghĩ cho bản thân,
oán trời trách đất ——”
“Câm mồm!” Phó Huyền Mạc trầm mặt.
“Câm mồm ư?” Thấy sắc mặt hắn biến đổi Thẩm Châu Hi chỉ buồn cười, “…… Ngươi tự nhận là trung thần của Đại Yến nhưng lại dám bất kính với công chúa
Đại Yến. Hiện tại ngươi không giả vờ làm thiên hạ đệ nhất công tử nữa
hả?”
“……”
“Tấm mặt nạ ngươi đeo trên mặt mãi mà không thấy mệt sao?” Thẩm Châu Hi châm chọc hỏi.
Biết mình dẫm lên điểm mấu chốt của Phó Huyền Mạc nên Thẩm Châu Hi lập tức
thức thời ngậm miệng lại. Xưa nay nàng không làm loại chuyện tự đi tìm
chết.
Phó Huyền Mạc trầm mặc một lát rồi
lại đi về phía nàng, Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt đề phòng lùi về sau, mãi
tới khi bị bức lui về góc tường.
Có vết
xe đổ lần trước nên hiện giờ nàng có chắp cánh cũng khó thoát, ngay cả
những thứ xung quanh có thể dùng làm vũ khí cũng bị dọn sạch. Đừng nói
đao kiếm, đến mảnh sứ cũng không thấy. Ngay cả trâm trên tóc nàng cũng
bị đổi thành ngà voi và gỗ đàn.
“Ta biết.” Phó Huyền Mạc ngừng trước mặt nàng, hai mắt đen nhánh nhìn nàng thật sâu.
“……”
Thẩm Châu Hi không nói một lời, cả người như lâm đại địch mà đề phòng nhất cử nhất động của hắn.
“…… Ta đã sớm biết.” Hắn thấp giọng nói, “Ở trong mắt ta nàng không chỉ là một cô công chúa yếu đuối. Ta với nàng……”
Phó Huyền Mạc ngừng lại, giống như có cái gì đó cứng rắn chặn ở cổ hắn, khiến hắn khó mà lộ ra lời thật lòng.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi hắn giống như hạ quyết tâm mà ngước mắt nhìn nàng hé miệng ——
“Báo! Bệ hạ! Tương Châu, Kiến Châu cấp báo!”
Một tiếng hô nôn nóng hoảng loạn đánh gãy lời Phó Huyền Mạc định nói. Hắn biến sắc, những lời muốn nói cũng bị ép trở về.
“Chuyện gì?” Phó Huyền Mạc xoay người đi ra ngoài cửa, Yến Hồi và tên tiểu binh truyền tin đồng loạt quỳ xuống.
“Tương Châu có binh biến, Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Bình đã tự sát, phản quân
của Tương Châu đã hội hợp với Kim Châu và vây Kiến Châu!”
Phó Huyền Mạc hỏi: “Tình huống trong thành Kiến Châu ra sao?”
“Có thương nhân bất lương nhân cơ hội ào ào lên giá, bên trong thành lương
thực và hàng hóa đều đắt đỏ, bá tánh cực kỳ hoảng sợ ——”
Kẻ địch gặp nạn nên Thẩm Châu Hi cực kỳ vui sướng. Tin tức này như pháo
hoa nổ tung trước mặt nàng khiến nàng khó nén được vui sướng trên nét
mặt.
“Báo! Tiền tuyến cấp báo!” Lại có
một tiểu binh vội vã chạy tới. Lúc còn cách xa Phó Huyền Mạc hắn đã quỳ
xuống, nơm nớp lo sợ nói, “Quân địch ở ngoài thành gõ trống trận, yêu
cầu cùng bệ hạ hòa đàm, nếu không…… nếu không……”
“Nói.” Phó Huyền Mạc trầm giọng quát.
“Nếu không…… Sau khi phá được thành Kiến Châu bọn chúng sẽ giết hết gia quyến của quan viên từ ngũ phẩm trở lên……”
Phó Huyền Mạc hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Bên ngoài Bắc Xuân Viên loáng thoáng truyền đến tiếng hô ồn ào. Thẩm Châu Hi dựng tai nghe chỉ thấy từng tiếng “Bệ hạ”.
Phó Huyền Mạc nhìn về phía Yến Hồi chỉ thấy hắn cúi đầu, thần sắc bất an
nói: “Đó là quan viên từ ngũ phẩm trở lên ở thành Lệ Thủy…… Bọn họ nghe
nói Kiến Châu bị vây thì sôi nổi tới cầu kiến bệ hạ…”
Trong viện lặng ngắt như tờ.
Thẩm Châu Hi lập tức hiểu ra toàn bộ mưu kế của liên quân. Bọn họ vây thành
là thật nhưng không phải vây Lệ Thủy và Phó Huyền Mạc mà là vây Kiến
Châu không người làm chủ.
Rõ ràng liên
quân đã chiếm ưu thế, Thẩm Châu Hi không muốn gây chú ý lúc này nên lặng lẽ lùi về phòng. Nhưng Phó Huyền Mạc lại như có mắt sau gáy mà lập tức
quét mắt nhìn nàng và lạnh giọng nói: “Mang theo điện hạ cùng ta lên
thành lâu.”
Thẩm Châu Hi bị cưỡng chế
“mời” ra khỏi Bắc Xuân Viên. Cửa lớn màu đỏ thắm vừa mở ra thì đủ loại
quan viên bên ngoài đều quỳ xuống, trăm miệng một lời thỉnh cầu Phó
Huyền Mạc tiến hành hòa đàm với liên quân.
Phó Huyền Mạc lại coi như không thấy mà mang theo Thẩm Châu Hi ngồi lên xe
ngựa đi tới cửa thành. Trên đường đi sắc mặt hắn lạnh băng, không nói
một câu.
Thẩm Châu Hi sợ chạm vào vảy
ngược của hắn rồi dính cứt chó nên cũng không nói gì. Trong lòng nàng
khẩn trương cân nhắc xem mưu kế của Lý Vụ có thể thuận lợi hay không.
Sau khi xe ngựa ngừng ở cửa thành Phó Huyền Mạc xuống xe trước, lúc này hắn không đỡ nàng nữa mà đi thẳng. Lúc Thẩm Châu Hi xuống xe đã thấy hắn
được mọi người vây quanh đi thẳng lên thành lâu.
Mười mấy thị vệ cầm đao như hổ rình mồi đứng vây quanh, Thẩm Châu Hi cọ tới cọ lui, không tình nguyện mà đi theo lên thành lâu.
Ánh trăng sáng ngời treo cao trên màn đêm tịch liêu, ánh sáng trắng bệch ảm đạm bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người.
Sau khi Phó Huyền Mạc xuất hiện ở thành lâu thì trong liên quân vây ngoài
thành có một bóng dáng cao lớn quen thuộc đi ra. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Thẩm Châu Hi nhịn không được tới tường đá cao nửa người của thành lâu, hai tay nắm chặt nhìn Lý Côn dồn khí đan điền rống lên những lời người bên cạnh nói: “Phó Huyền Mạc! Nhà của ngươi đã
không còn nữa rồi —— —— ——”
Sắc mặt đám quan viên trên thành lâu cực kỳ khó coi, bọn họ sôi nổi cúi đầu.
“Phó Huyền Mạc! Trả nữ nhân của lão tử đây —— ai u!” Lý Côn bị đạp một chân
còn người bên cạnh thì dùng bộ dạng hùng hổ quen thuộc mà nói hai câu gì đó. Tiếp theo Lý Côn vừa xoa mông vừa rống to, “Trả heo heo cho ta ——
ai u, hu hu! Trả tẩu tử cho ta!”
“Bằng
không, gia quyến của quan viên ngũ phẩm trở lên trong thành Kiến Châu,
bất kể già trẻ lớn bé đều sẽ chết! Thái Hậu cũng sẽ được lão tử mời tới
Dương Châu uống trà!”
Thẩm Châu Hi vốn
đang rưng rưng nghe thấy thế thì không nhịn được bật cười. Nước mắt lập
lòe nhưng nàng vẫn nhìn thấy nam nhân mình đã nhận định cả đời. Khuôn
mặt hắn sáng láng, giống như ánh mặt trời cắt qua ánh trăng ảm đạm chiếu sáng thế giới của nàng.
Bỗng nhiên tươi cười của nàng cứng đờ.
Một bàn tay siết lấy cổ nàng từ phía sau.
Năm ngón tay thon gầy của Phó Huyền Mạc nắm lấy cổ nàng, đè lên khí quản
khiến nàng khó mà thở nổi. Nàng liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không
thoát được bàn tay to như kìm sắt kia.
Phó Huyền Mạc không nhìn nàng.
Hắn vẫn đứng thẳng tắp, như cây ngọc đón gió. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua
vạt áo choàng của hắn giống như gió xuyên qua núi phát ra tiếng nức nở.
Hắn nhìn Lý Vụ dưới thành và hỏi: “Hiện tại ngươi còn cảm thấy mình đang nắm chắc thắng lợi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT