Ngày thứ hai thức dậy Thẩm Châu Hi cũng không thấy quá khó chịu. Chẳng qua lúc đi đường nàng
sẽ cảm thấy chút lạ lạ —— có điều đau đớn này so với những gì nàng phải
chịu trước kia có tính là gì?
Nàng nghe
nói rất nhiều người trải qua động phòng đã đau đến độ khó mà xuống
giường. Nhưng đêm qua nàng quả thực không phải chịu tội gì, hơn nữa nàng càng cảm thấy mình đã chọn đúng người.
Theo lẽ thường ngày đầu tiên sau tân hôn nên dậy sớm để kính trà cho cha mẹ
chồng. Công chúa không chịu lẽ thường hạn chế, hơn nữa Lý Vụ không cha
không mẹ vì thế đối tượng được kính trà chính là Bạch lão gia và lão phu nhân.
“Cháu rể thỉnh an ông bà ngoại.”
Lý Vụ nghiêm túc trịnh trọng khác thường mà kính trà cho nhị lão.
Bạch Du Canh nhìn cháu gái và cháu rể, khuôn mặt luôn nghiêm nghị cau có như không vui lúc này hiếm khi lộ ra ý cười.
Trước kia ông ta cảm thấy Lý Vụ xuất thân hèn mọn, không xứng với cháu gái
cành vàng lá ngọc của mình. Nhưng hiện tại vừa nhìn thì thấy làm cô nhi
cũng tốt, thân thế và văn hóa thấp cũng không tệ —— vì là cô nhi nên hắn sẽ toàn tâm toàn ý coi mình là người của Bạch gia. Văn hóa thấp thì có
thể khinh thường lễ nghi phiền phức, bỏ qua trói buộc của lễ pháp. Nếu
đổi thành người khác làm gì có chuyện tới kính trà cho ông ta như bây
giờ. Huống chi trong tay hắn còn có binh quyền nữa chứ.
Này có khác gì nằm mơ!
Bạch Du Canh đón lấy chén trà Lý Vụ dâng lên sau đó cố ý xụ mặt nói: “Ta
cũng không có gì nhiều để dặn dò. Ta là người cực kỳ bênh vực người nhà
mình. Chỉ cần ngươi đối xử tốt với điện hạ thì chuyện khác đều có thể
thương lượng. Điện hạ thân phận tôn quý, nàng đã gả thấp cho ngươi thì
từ nay ngươi nên hồi tâm, đừng có dính tới cái gì mà oanh oanh yến
yến……”
“Ông ngoại yên tâm!” Lý Vụ chém
đinh chặt sắt nói, “Lý Vụ ta đời này chỉ cần mình Thẩm Châu Hi —— ai đưa nữ nhân cho lão tử thì lão tử sẽ đưa nữ nhân cho cha hắn. Ai ép gả con
gái cho ta thì ta sẽ giữ của hồi môn chứ không giữ người. Ai bá vương
ngạnh thượng cung, lão tử thà gãy cung cũng không để nàng ta thực hiện
được!”
Lời thề quả quyết mười phần của Lý Vụ khiến Bạch Du Canh kiến thức rộng rãi cũng phải ngây ra. Ông ta
nghẹn một hồi vẫn không biết phải nói gì, đành phải cầm chén trà uống
ừng ực một hớp lớn.
Bên kia, Bạch lão phu nhân cũng uống trà Thẩm Châu Hi kính. Mắt bà ta đỏ lên, vẻ mặt vui mừng nắm tay nàng đeo một cái vòng xanh biếc lên đó.
“Điện hạ nhìn thấy nhiều bảo vật rồi, ta lại chẳng có gì đành phải truyền cho ngài vòng ngọc tổ truyền này. Chỉ có nó mới xứng với phong thái của
ngài. Mong điện hạ đừng ghét bỏ.”
“Tổ mẫu tặng quà Châu Hi cảm tạ còn không kịp sao dám ghét bỏ chứ?” Thẩm Châu Hi dùng sức nắm lấy tay Bạch lão phu nhân nói.
Bạch Du Canh thì mộc mạc hơn nhiều.
Ông ta gỡ nhẫn ngọc trên tay xuống đưa cho Lý Vụ nói: “Ngươi trở thành cháu rể của ta thì ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Từ nay về sau
chúng ta cùng vinh cùng nhục. Đây là tín vật cá nhân của ta, mọi chưởng
quầy của cửa hàng bạc thuộc Bạch gia đều biết nó. Ngoài việc Bạch gia sẽ chủ động cung cấp võ bị và quân lương hàng năm thì có nhẫn này ngươi có thể lấy 30 vạn bạc trắng từ cửa hàng bạc của Bạch gia ở bất kỳ châu nào mà không cần chờ tổng bộ kiểm tra đối chiếu.”
Hai mắt Lý Vụ sáng lấp lánh, gấp không chờ nổi mà nhận lấy nhẫn ngọc kia.
“Được rồi, các ngươi sáng sớm đã phải dậy, hiện tại hẳn cũng mệt mỏi. Mau trở về nghỉ ngơi đi. Hôm nay là ngày đầu tiên sau tân hôn, nếu không có
việc gì thì ngươi ở trong nhà với vợ mình một ngày.” Bạch lão phu nhân
hòa ái nhìn Lý Vụ, lại dùng giọng điệu thương lượng để nói.
“Đương nhiên, chỉ cần trời chưa sập xuống thì hôm nay ta khẳng định sẽ ở bên
nữ nhân nhà mình……” Lý Vụ nén lời nói tùy tiện hàng ngày và sửa lời:
“Khẳng định phải ở nhà cùng phu nhân.”
Đang tân hôn nên Thẩm Châu Hi đương nhiên hy vọng Lý Vụ có thể ở nhà với mình.
Nàng hơi hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Sau khi cáo biệt ông bà ngoại hai người ra khỏi phòng khách. Lý Vụ cúi đầu
quan sát bước chân của nàng và quan tâm hỏi: “Nàng có khỏe không, có đau hay không?”
Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu sau đó nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười vô thức. Lý Vụ cũng cười, sau đó hắn nhìn con đường phía trước và nắm lấy tay nàng thật chặt.
Muốn về Đông Uyển mà hai người ở tạm thì phải đi qua một hành lang dài ở hậu viện. Trong lúc ấy bọn họ thấy Lý Côn và Đông Mĩ Tễ đang xắn quần xuống hồ bắt cá.
Nhưng cá Bạch gia nuôi trong
hồ đều là hàng quý hiếm, ngoài mấy con hai vây màu hồng pha tím và ba
vây đuôi vàng thì bọn họ thậm chí còn bỏ ra trăm lượng vàng đặc biệt mua một con cá có chín vây màu tím từ một nhà chuyên nuôi cá quý ở Tô Châu.
Ấy vậy mà con cá chín vây quý hiếm kia hiện tại đang giãy giụa trong hai tay ướt đẫm của Lý Côn.
“Điêu Nhi, thả cá xuống ngay, nếu không ông ngoại sẽ tức điên lên và đánh
mông đệ đó.” Thẩm Châu Hi đứng ở hành lang khuyên nhủ hắn.
Lý Côn nghe thế thì không tình nguyện thả con cá trong tay xuống. Đông Mĩ
Tễ đứng bên cạnh hắn trợn mắt nhìn con cá cực khổ mãi bọn họ mới bắt
được cứ vậy vẫy đuôi biến mất trong đám rêu xanh.
“Hôm nay, học chữ sao?” Đông Mĩ Tễ thu lại tầm mắt tiếc nuối và nhìn Thẩm Châu Hi hỏi.
“Nhưng……”
Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời Lý Vụ đã không hề khách khí nói với Đông Mĩ Tễ: “Không rảnh, chính ngươi tự tìm việc mà làm đi.”
Đông Mĩ Tễ mờ mịt, còn không kịp nói gì Lý Vụ đã khoác vai Thẩm Châu Hi rồi mang nàng rời khỏi đó.
“Chàng bắt nạt Đông Mĩ Tễ làm cái gì?” Thẩm Châu Hi mắng hắn.
“Ta bắt nạt hắn lúc nào?” Lý Vụ hỏi lại, “Hắn lớn như thế rồi, có phải đứa
nhỏ hoặc thái giám đâu, sao có thể ngày ngày quấn lấy nữ nhân của người
khác chứ?”
“Hắn chỉ muốn nhanh chóng học được chữ viết và ngôn ngữ của chúng ta thôi ……”
“Lão tử mặc kệ.” Lý Vụ cúi đầu dùng sức cọ cọ lên mặt nàng, “Hôm nay nàng chỉ có thể là của ta.”
Thẩm Châu Hi liếc hắn một cái, trong lòng ngọt ngào.
Sau khi về phòng ngủ nàng vừa ngồi lên ghế thì Lý Vụ đã nhìn chằm chằm nàng và hỏi: “Còn đau hay không?”
“Không đau.” Thẩm Châu Hi đang cầm ấm trà lập tức ngừng lại và kỳ quái nói, “Chàng đã hỏi rồi còn gì.”
“Nếu không đau ——” Lý Vụ dán đến ôm lấy nàng rồi thấp giọng mè nheo, “Vậy lên giường đi?”
Thẩm Châu Hi cả kinh, đầu lưỡi cũng không biết phải đặt ở đâu: “Lên giường làm gì?”
“Không phải nàng nói —— không đau sao?” Lý Vụ đầy thâm ý.
“Đây là hai chuyện khác nhau mà!”
“Sao lại là hai chuyện khác nhau được?”
Hai người chuẩn bị triển khai tranh cãi về việc đây có phải hai việc khác nhau hay không thì Lý Côn đã gào lên bên ngoài.
“Đại ca, đại ca, ngưu ngưu tới tìm huynh!”
Lý Vụ ngây ra, sau khi trao đổi ánh mắt với Thẩm Châu Hi. Hai người đều
phát hiện không ổn vì nếu không có tình huống khẩn cấp thì Ngưu Vượng sẽ không tới cửa quấy rầy ngay ngày thứ hai sau tân hôn của bọn họ.
Lý Vụ đứng dậy đi tới cửa mở ra cho Ngưu Vượng tiến vào. Lúc trước vì đánh chiếm Dương Châu nên Ngưu Vượng lại cạo trọc đầu giả làm hòa thượng.
Hiện tại tóc hắn vẫn chưa mọc ra, cái đầu bóng loáng dưới ánh nắng mặt
trời Dương Châu ấm áp trông chẳng khác gì quả trứng kho. Chuyện yêu
thích nhất của Lý Côn hiện tại chính là đột phá tầng tầng bảo vệ của
Ngưu Vượng để sờ cái đầu trứng kho bóng loáng của hắn.
Ngưu Vượng vào cửa rồi đã lập tức bồi tội: “Vốn dĩ không nên quấy rầy sư phụ và sư nương sớm như thế nhưng chuyện này quan trọng nên ta nghĩ vẫn nên tới thông báo cho hai người mới tốt.” Ngưu Vượng vừa nói vừa đánh văng
cái tay của Lý Côn đang lăm le sờ đầu mình.
Ngưu Vượng cao lớn là điều không cần nói, nhưng Lý Côn cao tận chín thước,
vì thế hắn vẫn có thể nhẹ nhàng xoa đầu tên kia. Đây cũng là điều khiến
Ngưu Vượng tức giận nhất.
“Ngươi nói đi, có chuyện gì?” Lý Vụ hỏi.
Ngưu Vượng lại đánh văng cái tay Lý Côn và nói: “Kiến Châu bên kia truyền
tin đến nói là Yến đế biết công chúa đang kêu gọi thanh quần sườn khắp
nơi thì rất tức giận. Chẳng những hắn dành cả đêm soạn hịch văn mà còn
không màng quan lại ngăn cản để ngự giá rời tới Dương Châu.”
“Cái gì?”
Thẩm Châu Hi lập tức kinh hãi, nhưng sau đó nàng mới phản ứng lại.
“Chuyện này không có khả năng!” Sắc mặt nàng giận dữ nói, “Đến tự do bệ hạ còn
không có thì sao có thể không màng quan lại ngăn cản mà mạnh mẽ rời cung chứ?”
“Tin tức từ Kiến Châu truyền tới
chính là nói thế,” Ngưu Vượng dùng hai tay che cái đầu trơn bóng của
mình, hoàn toàn chặt đứt khả năng Lý Côn lại xoa đầu hắn. Vừa phòng Lý
Côn như phòng cướp hắn vừa nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thẩm Châu Hi,
“Loan giá của Yến đế quả thực đã rời khỏi Kiến Châu, đồng hành đại khái
có hai vạn quân sĩ.”
Hai vạn quân sĩ thì
làm được gì? Chỉ nguyên binh lực của Dương Châu cũng đã hơn 2 vạn. Nếu
Phó Huyền Mạc muốn dùng 2 vạn quân này thu hồi lại Dương Châu, vậy thì
quá ——
Không đúng! Thẩm Châu Hi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó và lưng lập tức lạnh toát.
Vũ khí hắn dùng để lấy lại Dương Châu tuyệt đối không phải hai vạn quân sĩ kia! Bệ hạ mới là thứ Phó Huyền Mạc dùng để trấn áp Thanh Phượng quân!
Lý Vụ cũng đang nghĩ đúng như nàng. Nếu không có Phó Huyền Mạc cho phép
thì Thẩm Tố Chương còn chẳng thể bước ra khỏi cửa cung, nói gì tới điều
động 2 vạn tướng sĩ ra khỏi thành tới Dương Châu này?
“Loan giá của bệ hạ tới đâu rồi?” Lý Vụ hỏi.
“Theo Kiến Châu bên kia nói thì bốn ngày trước bệ hạ đã rời khỏi đó.”
“Bốn ngày —— vậy vẫn còn thời gian.” Lý Vụ hơi trầm ngâm, nói, “Chuẩn bị cho ta 5000 quân tinh nhuệ, nhất định phải là người có thể tin được. (Hãy
đọc thử truyện Tân An quỷ sự của trang Rừng Hổ Phách) Chuyện ta mang
binh ra khỏi thành phải hoàn toàn bảo mật, nàng nghĩ ra một lý do thoái
thác với bên ngoài, đừng tiết lộ chuyện ta không ở trong thành.”
Thẩm Châu Hi cũng đại khái đoán được Lý Vụ định làm gì. Chuyến này đương
nhiên là cực kỳ hung hiểm nhưng muốn nàng mở miệng ngăn cản, khoanh tay
đứng nhìn an nguy của mọi người bị uy hiếp thì nàng không làm được.
Thẩm Tố Chương bất nhân bất nghĩa nhưng nếu nàng cũng không màng tình thân
và nghĩa quân thần thì nàng và hắn có khác gì nhau? Mà dù bỏ qua tình
thân thì Thẩm Tố Chương cũng là hoàng đế của Đại Yến, nếu để chuyện Phó
Huyền Mạc mong muốn xảy ra thì kết quả đương nhiên cũng sẽ bất lợi cho
Lý Vụ.
Thẩm Châu Hi do dự một lát mới
nói: “…… Chàng phải đồng ý với ta nhất định phải để Điêu Nhi lúc nào
cũng đi cạnh bảo vệ. Nếu không ta cũng phải tự mình đi theo mới yên
tâm.”
“Nàng yên tâm đi, dù đi nhà xí ta cũng mang Điêu Nhi theo.”
Lý Vụ mới vừa nói xong thì Lý Côn đã xụ mặt không vui. Hắn vừa vội vàng
vượt qua tầng tầng bảo vệ của Ngưu Vượng hòng xoa đầu hắn vừa bĩu môi
hậm hực: “Thối! Không đi!”
“Cho đệ ăn mỳ thì có đi không?” Lý Vụ nhướng mày hỏi.
“Đi!” Lý Côn lập tức sửa ý kiến.
“Sư phụ mang ta đi cùng luôn!” Ngưu Vượng nói.
“Ngươi ở lại canh Dương Châu, vạn nhất có chuyện gì mà có ngươi ở đây thì ta cũng có thể yên tâm một chút.”
Dương Châu trăm năm chưa từng trải qua chiến hỏa, bất kể là tướng sĩ hay quân lính đều kém nơi khác. Nếu giao thành Dương Châu cho đám võ nhân Giang
Nam quen an nhàn thì Lý Vụ không yên tâm được.
Thấy thái độ của hắn kiên quyết thế nên Ngưu Vượng đành phải tiếp nhận chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT