Trong sơn động tối
om, cách vài chục bước mới có một ngọn lửa. Ánh lửa lập lòe nhảy lên
nhuộm đẫm không khí bằng vẻ quỷ dị khó lường.
Thẩm Châu Hi và Đông Mĩ Tễ không tìm thấy bóng dáng Lý Côn đâu thế là đành phải quay lại cái động trước đó.
Trong ánh sáng tối tăm bà lão kia đang thu dọn đống thịt nát bỏ vào một cái
bình đất, nữ tộc trưởng thì nhíu mày đứng ở một bên không nói một lời.
Bóng hai người kéo dài trên mặt đất, một nửa thậm chí dán lên vách đá
gập ghềnh.
Phát hiện hai người Thẩm Châu
Hi đi ngang qua thế là nữ tộc trưởng liếc ánh mắt không lộ cảm xúc nhìn
bọn họ ngắn ngủi một chút sau đó lập tức thu ánh mắt về. Bà lão kia thì
mơ hồ lẩm bẩm cái gì đó không rõ. Dưới hoàn cảnh âm trầm này không khí
càng thêm đáng sợ vì thế Thẩm Châu Hi nhanh chóng nện bước đi qua gian
thạch thất này.
“Phía trước, cẩn thận.” Đông Mĩ Tễ quay đầu lại nhắc nhở nàng, “Có trùng, không cắn, không sợ.”
Thẩm Châu Hi lập tức lo lắng đề phòng, nàng rất muốn dừng bước nhưng nghĩ
tới khả năng Lý Côn đang ở đó thế là nàng chỉ có thể đi theo Đông Mĩ Tễ.
Lát sau hai chân Thẩm Châu Hi run run đi trên một cây cầu đá. Bên dưới
không có nước mà nuôi vô số rắn và bò cạp độc, còn có nhuyễn trùng giống con mà Lý Côn vừa mới dẫm nát. Bên vách đá và đáy hố có một loại rêu
màu đỏ diễm lệ, nhưng đám độc vật kia lại tránh xa đám rêu này, chỉ dám
hoạt động ở đáy hố. Tiếng sột soạt nàng nghe được lúc trước chính là
truyền tới từ đây.
Một mùi tanh nồng
truyền tới từ hố kia, lúc độc trùng bò qua lại còn mơ hồ để lộ xương
trắng. Thẩm Châu Hi sởn tóc gáy, vội thu lại tầm mắt và nhìn chằm chằm
khoảng không phía trước sau đó chạy như trốn qua cái cầu đá.
Tiếp theo đó bọn họ tìm khắp sơn động, vào những thạch thất lớn bé nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lý Côn đâu.
Thẩm Châu Hi cực kỳ lo lắng còn Đông Mĩ Tễ thì gọi thủ vệ của bộ lạc đang
tuần tra ở cách đó không xa và nói gì đó thế là thủ vệ vội vàng chạy đi. Chưa tới một nén nhang thủ vệ đã trở về báo cáo thông tin thu được.
“Tộc nhân, nhìn thấy Lý Côn. Thực tức giận, đi ra ngoài. Đi rồi, không ở
nhà.” Đông Mĩ Tễ cố sức phiên dịch lại tin tức thủ vệ mang tới.
Thẩm Châu Hi chỉ có thể gửi hy vọng vào doanh địa bên bờ sông, mong là lúc
nàng về thì Lý Côn đang ở trong nhà bếp ăn vụng thịt khô rồi.
Nàng cáo biệt Đông Mĩ Tễ, để hắn thay mình xin lỗi tộc trưởng sau đó vội
vàng trở lại doanh địa ở bờ sông. (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nhưng
tình thế lại không hề như nàng mong muốn, sau khi trở về doanh địa nàng
lại được tin Lý Côn vẫn chưa về.
Lý Côn
cùng nàng ra ngoài nhưng hiện tại chỉ có mình nàng trở về. Nếu Lý Côn
như người thường thì không sao đằng này hắn giống một đứa nhỏ bảy tuổi,
chỉ biết chơi đùa, không biết tự chăm sóc bản thân. Hiện tại hắn mất
tích ở nơi hoang sơn dã lĩnh này vậy nàng phải ăn nói với Lý Vụ thế nào
đây?
Thẩm Châu Hi cố nhịn tra tấn trong
lòng và ngồi trong trướng mặt ủ mày ê, nước mắt rưng rưng. Nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Lý Vụ thì hắn đã vén mành đi vào, mặt mũi vui mừng.
“Dưa ngốc, ta nói cho nàng một tin tốt……”
Lý Vụ còn chưa dứt lời, Thẩm Châu Hi đã không nhịn được rơi nước mắt thế
là nửa câu sau cũng im bặt luôn. Hắn trợn mắt nhìn nàng, tưởng nàng bị
tủi thân gì đó khi ở Nhung tộc thế là lập tức rút đao muốn đi liều mạng.
Thẩm Châu Hi vội vàng giữ chặt hắn, nức nở nói: “Điêu Nhi giận ta, không biết đi đâu rồi……”
“Điêu Nhi giận nàng ư?” Lý Vụ khó có thể tin mà hỏi lại, “Sao Điêu Nhi lại giận nàng?”
Thẩm Châu Hi kể lại chuyện xảy ra trong hang đá, nàng hy vọng Lý Vụ nói cho
nàng nguyên nhân vì sao Điêu Nhi lại tức giận nhưng Lý Vụ cũng không
hiểu ra sao.
“Nếu ta không nói những lời đó thì tốt rồi……” Thẩm Châu Hi tự trách.
“Cái này không liên quan gì tới nàng, hắn là đứa nhỏ giận dỗi, sau khi tìm
được hắn chỉ cần dỗ dành một chút là được.” Lý Vụ ôm nàng vào lòng duỗi
tay lau nước mắt cho nàng rồi nhẹ giọng an ủi, “Hắn lớn như thế, tới lão hổ cũng bị hắn đánh bại thì nàng còn sợ cái gì? Hắn không gây sự cho
người khác đã là may lắm rồi!”
“Nhưng chúng ta không thể cứ để mình hắn ở bên ngoài được……”
“Nàng đừng lo lắng,” Lý Vụ hỏi, “Nàng ăn cơm trưa chưa?”
Thẩm Châu Hi làm gì còn tâm tư nào mà ăn thế nên nàng rưng rưng lắc lắc đầu.
“Nàng ăn chút gì đi sau đó ta cùng nàng ra ngoài tìm người nhé?” Lý Vụ dỗ
dành, “Nếu không nửa đường nàng té xỉu thì lão tử còn phải cõng nàng về
ư?”
Thẩm Châu Hi nghe hắn khuyên thì yên
lặng lau nước mắt. Đợi tiểu binh mang tới hai phần lương khô nàng ủ ê ăn xong phần thịt khô và cháo rau của mình.
Lý Vụ cũng nói chuyện giữ lời, chờ nàng ăn xong hắn gọi một tiểu binh dắt
một con ngựa tới, lại gọi thêm mấy chục kị binh cùng đi theo bọn họ ra
khỏi doanh địa.
Sau khi ra ngoài hắn phân mọi người theo các hướng để tìm kiếm tung tích Lý Côn. Trước khi xuất
phát hắn đặc biệt dặn dò: “Nhớ kỹ, nhiệm vụ của các ngươi là tìm người,
không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được phát sinh xung đột với dân
bản xứ ở đây.”
Đám kị binh lập tức đáp lời và chia ra các hướng. Lý Vụ mang theo sáu kị binh đi về phía tây.
Thẩm Châu Hi dựa vào lòng hắn, gần như không thấy xóc nảy gì. Nàng nhớ tới
vẻ mặt vui mừng của hắn lúc ở trong lều trại nên hỏi: “Lúc trước chàng
muốn nói tin tốt gì cho ta?”
Lý Vụ ôm lấy cả người nàng, tay còn lại cầm cương, vừa nhìn quanh vừa trả lời: “Hôm
nay chúng ta phát hiện một sơn động được người của Nhung tộc canh gác
sau một thác nước. Chúng ta đoán đầu kia của sơn động chính là Thôn
Thiên Động mà nàng nói.”
“Tổng cộng có
sáu gã Nhung tộc trông coi nơi ấy, chỉ cần đánh gục bọn họ thì chúng ta
có thể theo đường kia đi ra ngoài.” Lý Vụ nói.
“Nhưng trong động có chướng khí, vật sống đi tới sẽ trúng độc bỏ mình……”
“Chướng khí cái rắm ấy ——” Lý Vụ lập tức nói, “Lão tử chính mắt nhìn thấy sáu
tên kia cứ đốt cái gì đó mãi không ngừng, còn lấy lá chuối tây quạt gió
cho khói bay um lên —— chỉ cần bắt lấy đám người kia thì còn sợ không có thuốc giải độc chắc?”
Nói thì nói thế nhưng Thẩm Châu Hi vẫn hơi bất an: “Chàng định khi nào thì ra tay?”
“Chờ người của Nhung tộc trị xong cho Điêu Nhi thì chúng ta sẽ đi.” Lý Vụ
vừa nói tới đây đã tức giận hùng hổ mắng, “Vốn dĩ đêm nay chúng ta có
thể hành động —— con mẹ nó, tên tiểu tử thối kia ngứa da nên muốn lăn
lộn lão tử đúng không?”
“Lát nữa tìm được hắn chàng đừng có giận dữ.” Thẩm Châu Hi vội vàng nói, “Điêu Nhi tức
giận là có nguyên nhân của hắn, chúng ta phải hỏi cho rõ đã.”
Hai người vừa gọi tên Lý Côn vừa dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng hắn. Một
người thân cao chín thước thì bất kỳ ở đâu cũng khó mà giấu được.
Đại khái sau nửa canh giờ Thẩm Châu Hi mắt sắc nhìn thấy góc áo của hắn phía sau một thân cây.
“Điêu Nhi!” Thẩm Châu Hi vội vàng vỗ vỗ Lý Vụ và chỉ vào hướng Lý Côn đang trốn sau đó gọi to.
Lý Côn hé mắt từ sau thân cây, cẩn thận nhìn một cái thấy nàng không lừa
hắn mà thật sự phát hiện ra chỗ hắn trốn thế là hắn không chút do dự
xoay người chạy.
“Còn muốn chạy?!” Lý Vụ kẹp bụng ngựa và lập tức đuổi theo.
Chưa đến một hồi con ngựa bốn chân đã đuổi kịp cái kẻ chỉ có hai chân kia.
Nhưng Lý Vụ gọi thế nào hắn cũng không nghe, thế là Lý rắm thối bắt đầu
tức giận.
“Lý Điêu Nhi! Đệ con mẹ nó còn chạy thì chính là không nhận lão tử là đại ca nữa!” Lý Vụ phẫn nộ quát.
Lúc này Lý Côn mới dừng lại, không tình nguyện nhìn mặt đất. Lý Vụ xuống
ngựa sau đó đón lấy Thẩm Châu Hi và đặt nàng lên mặt đất. Xong xuôi hắn
xoay người đi về phía Lý Côn ai biết tên kia lại cảnh giác mà lui về
phía sau. Khoảng cách giữa hai người không hề thu nhỏ lại.
“Đệ phát điên cái gì đó? Ta dặn đệ bảo vệ tẩu tử, nhưng đệ lại quay đầu
chạy mất. Vạn nhất hai người có chuyện gì thì chính là muốn lão tử tức
chết phải không?” Lý Vụ mắng.
Lý Côn rũ đầu đứng ở đó, chân đá đá bùn đất giống như đó là mặt Lý Vụ vậy.
“Nói chuyện!” Lý Vụ tức giận quát.
Thẩm Châu Hi bất an lôi kéo cánh tay hắn rồi lại dùng ánh mắt khuyên hắn đừng tức giận.
“Nói cái gì, đệ ấy?!” Rốt cuộc Lý Côn cũng mở miệng, giọng vừa tức vừa tủi thân.
“Đệ đang tức ai?” Lý Vụ hỏi.
Lý Côn phồng má, một lúc sau mới hổn hển nói: “Các ngươi!”
Câu trả lời của hắn khiến Thẩm Châu Hi lắp bắp kinh hãi.
“Chúng ta?” Nàng nhìn thoáng qua Lý Vụ và hỏi, “Không phải vì lời ta nói đệ mới tức sao?”
Lý Côn càng tức hơn, hắn vừa thương tâm vừa tủi thân nhìn nàng một cái, mắt thậm chí còn ầng ậng nước.
“Đều tức!” Hắn nức nở nói.
“Điêu Nhi, rốt cuộc đệ làm sao?” Thẩm Châu Hi không nhịn được bước về phía
trước một bước hỏi, “Là ta nói sai cái gì khiến đệ thương tâm ư?”
“Ghét bỏ ta!” Lý Côn thương tâm hét lên, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
“Chúng ta chưa từng ghét bỏ đệ cơ mà!” Thẩm Châu Hi lập tức nói.
“Chính là ghét bỏ ta! Ghét bỏ ta, các ngươi ấy!” Lý Côn khóc lóc nói, “Các ngươi giống bọn họ, đều chê ta ngốc!”
“Chúng ta không chê đệ ngốc!” Thẩm Châu Hi vội vàng phủ định.
Lý Côn lại chẳng nghe nàng nói.
“Chính là chê ta ngốc, các ngươi ấy!” Hắn kể lể, “Ta không có bệnh, cố tình bắt uống thuốc, ta ấy! Chính là chê ta ngốc!”
“Ai con mẹ nó chê đệ ngốc, đệ đừng có mà tự mình diễn tuồng ——” Lý Vụ mắng, “Để đệ thông minh hơn thì có gì sai? Người khác muốn thông minh còn
không có cơ hội, đệ có cái gì không vui?”
“Ta không muốn thông minh!” Lý Côn vừa khóc vừa hét lớn, “Thông minh Điêu
Nhi không phải Điêu Nhi! Đó không phải ta! Ta không muốn biến thành
người khác!”
Hắn thương tâm muốn chết mà hét: “Đó không phải ta!”
Một khắc này Thẩm Châu Hi mới hiểu lý do vì sao hắn nổi giận lúc ở trong
hang đá: Là vì nàng nói có thể khiến hắn trở thành thông minh giống như
trước kia.
Lý Côn lại không nghĩ rằng cái người thông minh trước kia chính là hắn.
“Đó là Điêu Nhi giả! Các ngươi bị lừa!” Lý Côn nức nở, “Ta mới là Điêu Nhi thật, các ngươi đều bị lừa……”
“Điêu Nhi thật không thông minh bằng đại ca, không muốn thi Võ Trạng Nguyên,
thích làm cái gì thì làm. Ta chỉ muốn cùng đại ca, heo heo, tam đệ và
Tiểu Nhuỵ vĩnh viễn ở bên nhau. Ta chỉ muốn mỗi ngày có phía dưới của
đại ca để ăn…… Điêu Nhi thật và Điêu Nhi giả không giống nhau……”
“Đệ không hiểu ——” Lý Vụ đánh gãy lời hắn nói.
“Ta hiểu! Ta hiểu!” Lý Côn dùng giọng lớn hơn nữa để đánh gãy lời Lý Vụ.
Nước mắt hắn tràn mi, tiếng khóc tuyệt vọng và bi thương vọt ra khỏi cổ
họng.
“Ta hiểu……” Hắn khóc lóc nói: “Điêu Nhi giả mà trở lại thì Điêu Nhi thật sẽ biến mất……”
Thẩm Châu Hi ngẩn ra, Lý Vụ cũng ngây người.
“Điêu Nhi…… không muốn…… biến mất……”
Hắn cúi đầu, nước mắt giống chuỗi hạt châu bị đứt, cứ thế rơi xuống. Mặt
hắn giàn giụa, lem nhem bẩn. Tiếng khóc run rẩy của hắn tuyệt vọng, bất
lực khiến ngực Thẩm Châu Hi cực kỳ đau xót, khó có thể thở nổi.
Lý Vụ vẫn không nhúc nhích, đôi tay nắm chặt hai bên. Hắn trầm mặc nhìn Lý Côn, đáy mắt cũng có bi thương.
“Điêu Nhi……”
Thẩm Châu Hi vừa mở miệng đã nghẹn ngào.
Nàng chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Lý Côn, để hắn biến về làm Lý Côn trước
kia. Nhưng nàng không nghĩ tới việc hắn có muốn trở lại thành hắn trước
kia hay không. Nếu để tay lên ngực tự hỏi, nàng có nguyện ý làm bản thân mình trước khi cung biến hay không thì câu trả lời cũng quá rõ ràng.
Đằng này chính là đổi một Lý Côn chỉ muốn qua ngày tháng an ổn, có heo xuống nước ăn là sẽ vui vẻ cả ngày với một người biết mưu toan, muốn thi Võ
Trạng Nguyên.
Bọn họ quá kiêu ngạo, đến độ tự cho rằng có thể làm chủ cuộc sống của hắn mà không cần hỏi ý kiến hắn.
Nàng cho rằng mình đang chữa trị cho hắn.
Nhưng có lẽ nàng cũng đang giết chết hắn.
Dùng Lý Côn hiện tại đổi lại Lý Côn trước kia, hay từ bỏ người lúc trước và giữ lại người bây giờ?
Người nàng quen là Lý Côn trước mặt, cái người có dũng có mưu, thành thục
trầm ổn kia chỉ tồn tại trong miệng Lý Vụ. Muốn nàng đưa ra quyết định
cũng khó.
Mà người còn khó hơn chính là
Lý Vụ, vì hắn đồng thời quen cả hai phiên bản Lý Côn. Hơn nữa hắn còn
phải lựa chọn giữa một người có ơn cứu mạng và một người có tình cảm anh em sâu nặng.
Nhìn khuôn mặt khó nén bi thương của hắn mà Thẩm Châu Hi không đoán nổi đáp án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT