Thẩm Châu Hi được Đông Mĩ Tễ dẫn đường đi tới phòng của tộc trưởng trước giàn tế.

Điều khiến nàng không thể ngờ đó là vừa vào cửa nàng đã nhìn thấy Lý Côn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất và múc cái gì đó từ một cái bình đất rồi ăn. Thấy nàng đi tới thế là hắn ôm cái bình đất đứng dậy đi tới trước mặt nàng. Hắn đưa cả cái bình đựng đầy mật ong ngọt ngào và cái thìa cho nàng.

“Heo heo ăn…… Heo heo ăn……” Lý Côn ngây ngô cười nói.

“Sao đệ lại ở đây?” Thẩm Châu Hi vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc mà nhìn hắn từ trên xuống dưới. Lý Côn trông có vẻ bình thường, không bị thương cũng không có gì không vui. Sau đó nàng nhìn nữ tộc trưởng đang ngồi trên giường đá mặt không biểu tình thì chẳng thấy manh mối gì.

Lý Côn cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà hơi đắc ý cười cười bỏ cái thìa đầy mật ong vào miệng mình.

Đông Mĩ Tễ nhìn Lý Côn ngốc nghếch rồi lại nhìn mẹ mình và cũng nghi hoặc.

Nhung tộc không có lễ nghi phiền phức, mọi người vừa đông đủ thì nữ tộc trưởng đã đi thẳng vào vấn đề. Đông Mĩ Tễ dịch lại lời bà ấy nói: “Các ngươi muốn có cái gì?”

Thẩm Châu Hi nghĩ một lát và quyết định ăn ngay nói thật: “Chúng ta muốn biết cách rời khỏi đây.”

Đông Mĩ Tễ do dự một lát mới dịch lại lời nàng.

Trải qua mấy ngày ở chung Thẩm Châu Hi nhân lúc dạy Đông Mĩ Tễ ngôn ngữ của Đại Yến thì cũng học lỏm ngôn ngữ của Nhung tộc. Hiện giờ chẳng những trình độ của Đông Mĩ Tễ tiến bộ vượt bậc mà ngay cả nàng cũng đã có thể hiểu chút đối thoại hàng ngày trong Nhung tộc.

Nữ tộc trưởng trả lời rằng “Ta có thể đưa các ngươi ra ngoài”.

Chỉ một câu ngắn ngủi này là hết. Nói xong bà ta lặng lẽ nhìn nàng giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Thẩm Châu Hi không lộ ra rằng mình có thể hiểu mà chờ Đông Mĩ Tễ phiên dịch xong mới cẩn thận hỏi: “…… Ngài có yêu cầu gì?”

“Đại phu, võ bị ——” dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Châu Hi bà ta dùng giọng của Đại Yến nói ba thứ, “Lý Côn.”

Lý Côn nghe thấy tên mình thì ngẩng mặt lên nhìn nữ tộc trưởng với thần sắc mờ mịt, miệng thì sáng lấp lánh toàn mật ong.

“Không thể!” Thẩm Châu Hi lập tức từ chối không cần nghĩ ngợi.

Nữ tộc trưởng vẫn bình tĩnh, giống như đã đoán trước là việc này sẽ không dễ dàng.

“Vì sao lại không được?” Đông Mĩ Tễ phiên dịch lời bà ta.

“Lý Côn là em trai của phu quân của ta, cũng là người nhà của ta, nếu là ngài chẳng lẽ ngài sẽ dùng Đông Mĩ Tễ tới trao đổi với chúng ta sao?” Thẩm Châu Hi nhìn thẳng nữ tộc trưởng, trong mắt không nén được lửa giận.

Nữ tộc trưởng nghe Đông Mĩ Tễ phiên dịch xong thì trầm mặc.

“Vì sao ngài lại muốn Lý Côn?” Lần này là Thẩm Châu Hi đặt câu hỏi.

Mỗi lần Lý Côn cúi đầu ăn mật ong đều sẽ nghe thấy tên mình và phải dừng động tác lại. Qua vài lần hắn dứt khoát không ăn mật ong nữa, ánh mắt hết nhìn Thẩm Châu Hi lại tới nữ tộc trưởng, biểu tình chẳng hiểu gì sất.

“Cứ gọi ta…… sao thế?”

Nữ tộc trưởng nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc lại trịnh trọng. Đông Mĩ Tễ lộ giật mình nói lại những lời bà ta nói: “Lý Côn, chiến sĩ tốt nhất, tượng thần, được thừa nhận…… Lý Côn, thuộc về nơi này.”

“Không được!” Thẩm Châu Hi che trước mặt Lý Côn chắn ánh mắt sáng quắc của nữ tộc trưởng đang nhìn hắn. Nàng nắm chặt tay giống một con gà mái bảo vệ con, không nhường nhịn nhìn thẳng đối phương, kiên quyết nói, “Chuyện khác có thể thương lượng còn chuyện này tuyệt đối không được.”

Thậm chí nàng không cần thương lượng với Lý Vụ đã có thể đưa ra quyết định. Mặc kệ là nàng hay Lý Vụ đều không thể đưa ra câu trả lời đồng ý. Dù giao dịch này không phải để tìm đường ra mà tìm đường sống thì cũng tuyệt đối không thể.

Đông Mĩ Tễ khó xử mà truyền đạt ý nàng. Nữ tộc trưởng không im lặng quá lâu mà nhìn Thẩm Châu Hi và chậm rãi nói một câu: “Nếu ta có thể đuổi tà linh trên người hắn thì sao?”

Thẩm Châu Hi nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng lúc Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại thì ý tứ giống hệt những gì nàng nghe được.



Nàng ngây người thốt ra nghi vấn: “…… Tà linh?”

Đông Mĩ Tễ đồng tình mà nhìn Lý Côn to cao nhưng hành vi như trẻ con rồi nói: “Thân thể, tà linh tiến vào, dơ bẩn, trốn trong đầu, vu y, có thể trị.” Lo lắng Thẩm Châu Hi không hiểu lời mình thế là hắn còn dùng nắm tay nhẹ gõ vào đầu rồi làm động tác mút vào cổ quái.

“Ngài có thể trị chứng ngốc của hắn sao?!” Thẩm Châu Hi khiếp sợ cực kỳ.

“Có thể.” Nữ tộc trưởng nói xong Đông Mĩ Tễ lập tức phiên dịch, “Nhưng —— vu y, chỉ chữa tộc nhân.”

Đàm phán lại rơi vào giằng co.

Nữ tộc trưởng nguyện ý thả bọn họ rời đi nhưng điều kiện là bọn họ phải để lại đại phu, võ bị và Lý Côn.

Thẩm Châu Hi chỉ có thể chấp nhận hai yêu cầu đầu tiên, nhưng nữ tộc trưởng nói thiếu một cũng không được. Đương sự Lý Côn thì hoàn toàn đứng ngoài cuộc, không hề hay biết mọi người xung quanh đang tranh chấp hắn. Thấy mọi người liên tiếp gọi tên hắn nhưng chẳng thèm để ý tới hắn thế là Lý Côn bĩu môi, ôm bình đất qua một bên ăn.

Sau một lúc lâu yên lặng nữ tộc trưởng lại mở miệng. Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại rằng: “Nếu là người nhà của ngươi vậy ngươi nhẫn tâm nhìn hắn như thế này ư?”

Thẩm Châu Hi không nhịn được nhìn về phía Lý Côn. Hắn ôm bình đất ăn đến vui vẻ, — cái cằm dính đầy mật ong sáng lấp lánh. Thấy nàng nhìn về phía này thế là hắn ngây ra và nhếch miệng cười với nàng.

Một khắc kia hốc mắt nàng bỗng nhiên ướt, chua xót mãnh liệt trào ra.

“Mẹ ta nói, các ngươi, trở về.” Đông Mĩ Tễ lộ thần sắc khó xử, “Nghĩ kỹ rồi, tới nói cho bà ấy.”

Thẩm Châu Hi cứ thế bị mời ra khỏi phòng của tộc trưởng.

Lý Côn được cho phép mang đống mật ong còn dư lại thế là hắn nhảy nhót thoải mái đi bên cạnh Thẩm Châu Hi. Thấy nàng nhìn mình vậy là hắn lập tức múc một thìa mật ong đưa qua cho nàng.

Thẩm Châu Hi cố nở nụ cười nói: “…… Ta không đói bụng, đệ ăn đi.”

Lý Côn nhìn mật ong sáng lấp lánh mà nuốt một ngụm nước miếng sau đó do dự một lát lại cẩn thận thả thìa mật ong vào trong bình đất.

“Điêu Nhi không ăn, mang về…… đại ca và heo heo ăn, tiểu Nhuỵ, tam đệ ăn.”

“Tiểu Nhuỵ ở Tương Dương, chờ đệ mang về thì mật ong hỏng mất rồi.” Thẩm Châu Hi cố che giấu chua xót trong lòng nên giọng nhẹ rất nhiều.

“Thế phải làm sao giờ?” Lý Côn gãi gãi đầu, vẻ mặt khó xử.

Thẩm Châu Hi không trả lời hắn.

“Điêu Nhi……” Nàng nhẹ giọng nói.

“Hả?” Lý Côn ngước ánh mắt ngây thơ như trẻ con lên và nhìn nàng.

Thẩm Châu Hi muốn hỏi hắn, “Đệ có muốn chữa khỏi bệnh không” nhưng rốt cuộc nàng cũng không nói được ra miệng.

“Mấy ngày này đệ ở trong thôn xóm thường làm gì?”

Lý Côn cúi đầu không nói lời nào thế là nàng tiếp tục hỏi: “Bọn họ hình như rất thích đệ, vậy đệ có thích bọn họ không?”

“Thích!” Lý Côn không chút do dự gật gật đầu sau đó vui vẻ kiêu ngạo nhìn nàng nói, “Bọn họ khen ta lợi hại, dạy ta nói chuyện với voi, còn có người đưa hoa cho ta…… Ớ, hoa của ta đâu?”

Lý Côn bắt đầu bực bội vì không thấy hoa của hắn đâu, Thẩm Châu Hi thấy thế thì vội chuyển đề tài: “Vậy đệ có muốn ở lại đây không?”

“Muốn!” Lý Côn ngừng nhìn đông nhìn tây và không chút do dự đưa ra đáp án. Hắn mang theo vui vẻ nói, “Điêu Nhi, heo heo, đại ca, còn có tiểu Nhuỵ, tam đệ…… Chúng ta cùng nhau ở lại.”



“Điêu Nhi……” Thẩm Châu Hi hỏi, “Nếu chỉ có mình đệ ở lại thì sao?”

Lý Côn lập tức thay đổi sắc mặt, không vui gào lên: “Không! Sao…… lại một mình ở lại? Không ở!”

Thẩm Châu Hi cười cười và tiếp tục thay đổi đề tài sang hướng khác. Lý Côn nhanh chóng quên mất việc này và bắt đầu nói hắn muốn để dành mật ong về cho đại ca và nàng, còn có Tùy Nhụy ở Tương Dương xa xôi và Lý Thước hành tung không rõ ăn.

Hắn không hề có tâm cơ, thân thể cao lớn cường tráng như một thanh đao sắc bén nhưng tâm trí như đứa nhỏ. Lúc này nhìn hắn nàng chỉ thấy lòng mình như bị xẻo thịt. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lý Côn thân cao chín thước, ngũ quan đường đường, sức lực phi thường. Nếu hắn tham gia võ cử thì ắt sẽ là Võ Trạng Nguyên, ngày sau gia quan tiến tước con cháu đầy đàn là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại hắn ngây ngốc thế này, đừng nói Võ Trạng Nguyên, nếu không có Lý Vụ thì hắn đã sớm trở thành vũ khí sắc bén trong tay kẻ ác rồi.

Hắn vì bảo hộ Lý Vụ mà thành thế này, vậy Lý Vụ sẽ quyết định thế nào nếu biết có người có thể chữa bệnh này của hắn nhưng điều kiện là hắn sẽ phải ở lại nơi này, vĩnh viễn ngăn cách với bên ngoài?

Sau khi trở lại doanh địa nàng biết Lý Vụ ra ngoài dò đường vẫn chưa về thế là cũng chẳng có tâm tư làm gì mà ngây người trong chủ trướng.

Sau khi mặt trời lặn Lý Vụ rốt cuộc cũng trở về, vừa vào lều trại hắn đã phát hiện tinh thần nàng sa sút không giống bình thường.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Lý Vụ cởi áo giáp đặt một bên và lập tức đi về phía nàng.

Thẩm Châu Hi không biết nên nói như thế nào, sau khi do dự một lát nàng mới ấp a ấp úng nói: “Hôm nay tộc trưởng tiếp kiến ta……”

“Đây là chuyện tốt —— bà ta nói sao?” Lý Vụ ngồi xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng và nhíu nhíu mày hỏi, “Sao tay nàng lạnh thế?”

“Bà ta đồng ý dẫn chúng ta ra khỏi đây, nhưng điều kiện là ……” Thẩm Châu Hi dừng một chút mới nói tiếp, “Bà ta muốn chúng ta để lại đại phu, võ bị, và Lý Côn……”

“Đánh rắm!” Lý Vụ giận tím mặt, “Bà ta đáng tuổi mẹ Điêu Nhi mà còn đòi trâu già gặm cỏ non hả?!”

Lý Vụ nghĩ đúng là xa, Thẩm Châu Hi tự than thở không bằng.

“Chàng nghĩ đi đâu thế!” Nàng nói, “Tộc trưởng giữ Lý Côn lại vì coi trọng thần lực trời sinh của hắn. Hơn nữa hắn còn được thần tượng thừa nhận nên bà ấy muốn giữ hắn lại gia nhập Nhung tộc.”

“Lý do nào thì cũng không được!” Thái độ của Lý Vụ cũng kiên quyết giống Thẩm Châu Hi, “Bà ta nằm mơ đi! Cút, cút xa một chút. Lão tử đi tìm đám Kỳ Nhất Thân kia làm giao dịch với bọn họ cũng được!”

“Tộc trưởng nói vu y của Nhung tộc có thể chữa khỏi chứng ngốc của Lý Côn.” Thẩm Châu Hi nói.

Trong lều thoáng chốc an tĩnh lại giống như không khí bỗng bị xì hết. Qua một lúc lâu trong lều mới vang lên tiếng nói.

“Sao nàng biết bọn họ nói sự thật?” Lý Vụ hỏi.

“Ta không biết,” Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, “Nhưng ta cảm thấy bọn họ không gạt mình.”

“…… Điêu Nhi nghĩ sao?”

“Ta có thể thấy hắn thích chỗ này.” Thẩm Châu Hi nói, “Nhưng hắn không thích ở lại đây một mình.”

“Vậy không ở lại đây nữa.” Lý Vụ nghĩ nghĩ rồi nói, “Ngày mai nàng đi gặp tộc trưởng nói chúng ta đồng ý để Lý Côn lại nhưng tiền đề là bà ta có thể trị khỏi cho hắn.”

Thẩm Châu Hi cả kinh: “Chàng thật sự muốn để Điêu Nhi lại ư?”

“Ai nói ta muốn để hắn lại?” Lý Vụ ưỡn ngực đúng lý hợp tình nói, “Ta để Lý Côn lại có liên quan gì tới Điêu Nhi?”

Thẩm Châu Hi: “……”

Lý rắm thối quả nhiên không phải người.

Tuy quả là không đạo nghĩa nhưng đây xem như biện pháp duy nhất trước mắt. Lúc sau bọn họ nghĩ cách bồi thường cho Nhung tộc cũng được. Lý Côn không chỉ là em trai mà cũng là người nhà của Thẩm Châu Hi, nàng thật sự không thể để hắn một mình lại Nhung tộc được.

“Tốt.” Nàng trái lo phải nghĩ cuối cùng gật đầu thật mạnh nói, “Đều nghe chàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play