Doanh địa tối đen nghênh đón một bình minh nữa sắp tới.
Chân trời xanh đen như máu bầm tràn ra ánh sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Xanh đen và sắc vàng đối lập lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau không hề nhường
nhịn.
Một lều trại vẫn sáng ánh nến, lúc
này ngọn nến cũng chỉ còn một phần ba, giọt nến màu trắng chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ lởm chởm. Một cơn gió nhẹ thổi qua khe của lều
trại khiến ngọn lửa gầy yếu chợt lóe lên trên giá cắm nến và vụt tắt.
Phó Huyền Mạc đang chống tay nhắm mắt ngồi bên bàn giống như đã ngủ thấy
thế thì lập tức mở choàng hai mắt. Đôi mắt trầm tĩnh như biển sâu kia
bình tĩnh mà cảnh giác, không hề có chút hỗn độn nào. Hắn nhìn rèm cửa
đong đưa sau đó lại nhìn ngọn nến vừa tắt và chậm rãi đứng dậy.
Hắn đi về phía góc lều, đang muốn lấy mồi lửa nhưng hình như tiếng mở tủ
đánh thức Phương thị vừa gặp ác mộng suốt đêm. Bà ta hô lên một tiếng bi thương sau đó lập tức ngồi bật dậy, mặt mũi tràn ngập hoảng sợ mà thở
hổn hển.
“Mẫu thân, ngài gặp ác mộng.”
Phó Huyền Mạc buông mồi lửa xoay người quay lại trước giường và ngồi
xuống nhẹ giọng nói, “Chỉ là mộng thôi.”
Vì không có ánh nến nên trong phòng tối tăm không rõ có điều với Phương
thị mà nói thì bóng đen xuất hiện trong tầm mắt bà ta chỉ là một phần
của màn đêm vốn luôn hiện hữu. Trong một khắc ấy bà ta mang hoài nghi
hoang đường, đây đúng là đứa con trai bà ta sinh ra ư? Hay hắn chỉ là
một mảnh tro đen lẫn trong bóng đêm? Bằng không vì sao hắn lại có thể
gây ra tội ác nhường ấy? Sao hắn có thể cố tình, —— rồi lại trời xui đất khiến mà lần nữa giết chết người thân của hắn?
Lần đầu tiên sợ hãi vượt qua oán hận khi bà ta ở trước mặt Phó Huyền Mạc.
Bà ta khóc nức nở, run rẩy sờ lấy bàn tay lạnh băng của hắn. Bà ta chẳng thể tiếp tục lãnh đạm, tiếp tục giả vờ không để ý nữa mà tuyệt vọng cầu xin: “Ve Vũ…… Ve Vũ……”
Kinh ngạc trên mặt Phó Huyền Mạc chợt lóe lên rồi biến mất.
“Mẫu thân, nhi tử ở đây.”
“Thu tay lại đi……” Phương thị nói, “Coi như mẫu thân cầu ngươi, thu tay lại đi…… Đừng tiếp tục sai nữa……”
“Mẫu thân……”
“Coi như mẫu thân cầu ngươi……” Phương thị túm lấy tay hắn và ngồi quỳ trên giường, nước mắt rơi như mưa, “Từ quan về nhà đi……”
“Mẫu thân! Ngài làm gì vậy?!”
Phó Huyền Mạc thay đổi sắc mặt muốn nâng Phương thị dậy nhưng bà ấy không
chịu vì thế hắn đành lui tới cuối giường rồi quỳ gối bước lên mặt
giường.
“Ngươi từ quan về nhà, chia hết
gia tài, từ đây ẩn cư không ra ngoài nữa, thành tâm sám hối những tội
lỗi đã phạm phải, mẫu thân đi cùng ngươi…… Ta sẽ ở bên cạnh cùng ngươi
ăn ngủ, ngày ngày niệm Phật…… Ve Vũ ……” Phương thị cầm lấy bàn tay lạnh
lẽo của hắn mà khóc không thành tiếng nói, “Cầu ngươi nể tình ta mà thu
tay lại đi……”
“Mẫu thân……” Phó Huyền Mạc nói, “Xin thứ cho nhi tử không thể tòng mệnh.”
Phương thị ngạc nhiên ngẩng đầu ngước khuôn mặt đầy nước lên nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn.
“Hiện tại nhi tử chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bệ hạ.
Nếu ta từ quan về nhà thì chỉ sợ chưa tới nhà ta đã chết trên đường rồi. Dù bệ hạ niệm tình cha mà thả cho ta một con ngựa thì trong ngoài triều cũng có vô số người chờ ta mất hết quyền lực để bỏ đá xuống giếng. Đến
lúc đó nhi tử chết cũng thôi nhưng mẫu thân lẻ loi một mình thì phải làm sao? Phương gia xưa nay nhát gan, chỉ sợ trêu chọc vào phiền toái nên
đương nhiên sẽ không chứa ngài, mà ngoại trừ Phương thị thì mẫu thân còn có ai để dựa vào? Ngài không những không thể dựa vào người khác mà thậm chí đến bản thân……” Hắn nhìn hai mắt đầy nước của Phương thị và nói,
“Cũng chẳng thể dựa vào.”
“Ngươi thông
minh như thế, từ nhỏ đã thắng người khác về mưu mô, nhất định ngươi sẽ
có thể nghĩ tới một kế sách vẹn toàn đúng không?” Phương thị cầu xin.
“Ngươi nhất định có thể nghĩ đến…… Ngươi nghĩ lại đi……” Phương thị khóc cầu.
“Mẫu thân, nhi tử không thể lui.” Phó Huyền Mạc không hề thoái nhượng mà
nhìn Phương thị, “Nhi tử mà lui một bước thì đó chính là vực sâu vạn
trượng. Chẳng lẽ mẫu thân vì những kẻ đã chết kia mà trơ mắt nhìn con
mình tan xương nát thịt sao?”
Phương thị
khóc đến thất lực, cánh tay túm lấy Phó Huyền Mạc dần buông lỏng. Bà ta
chôn mặt giữa hai đầu gối, một sợi tóc hoa râm trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng mỏng manh trong cảnh tối tăm.
Phó
Huyền Mạc nhìn sợi tóc bạc kia thì thần sắc khẽ biến. Hắn vươn tay dùng
mấy sợi tóc đen khác che sợi tóc bạc kia lại sau đó ôn nhu nói: “Mẫu
thân chớ ưu sầu, mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay ta. (Hãy đọc thử
truyện Người bên lầu tựa ngọc của trang Rừng Hổ Phách) Mẫu thân chỉ cần
an tâm nghỉ ngơi, muốn cái gì, thích làm gì Ve Vũ đều sẽ làm cho ngài.”
Phó Huyền Mạc xuống giường đi về phía rèm cửa đang muốn gọi tỳ nữ vào hầu
hạ Phương thị rửa mặt thì một giọng nói mỏng may lại khiến hắn dừng
bước.
“…… Mọi việc ngươi đều nắm trong
tay ư?” Phương thị ngước khuôn mặt loang lổ với biểu tình vặn vẹo lên
hỏi, “Việt Quốc công chúa lưu lạc dân gian, gả thấp cho người khác cũng
là việc ngươi nắm trong lòng bàn tay ư?”
Phó Huyền Mạc đột nhiên lạnh mặt.
“…… Mẫu thân.” Hắn nhẹ gằn giọng gọi.
Phương thị không để ý đến lời cảnh cáo của hắn mà tiếp tục nói: “Hiện giờ Việt Quốc công chúa hận ngươi thấu xương, tình nguyện thủ tiết cũng không
muốn tái giá với vị thiên hạ đệ nhất công tử vang danh như ngươi —— đây
cũng là thứ ngươi nắm trong lòng bàn tay ư?”
Sắc mặt Phó Huyền Mạc đã hoàn toàn trầm xuống, giận dữ giống như chuẩn bị
phá băng mà nổi lên trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh kia.
“Ngưng Vũ!” Hắn dùng giọng trầm thấp hơn bình thường để gọi.
Một bóng dáng hoang mang vội chạy vào.
“Có nô tỳ!”
“Phu nhân vừa mới bừng tỉnh từ bóng đè nên thần chí có chút không rõ, ngươi……”
Phó Huyền Mạc còn chưa dứt lời thì Phương thị đột nhiên nhổ trâm bạc trên đầu xuống và chĩa mũi nhọn vào cổ mình.
“Nếu ngươi còn nhận người mẹ như ta thì mau bỏ hết những thứ không thuộc về
ngươi đi, nếu không —— ngươi có thể nhặt xác cho ta trước!”
“Nếu ngươi cảm thấy ta đang đùa bỡn ——” Phương thị nghiến răng nghiến lợi
nói, trâm bạc chợt đâm vào cần cổ tái nhợt, một giọt máu đỏ thắm rơi
xuống bóng tối nhưng vẫn cực kỳ chói mắt.
“Mẫu thân!”
Phó Huyền Mạc lập tức biến sắc, hắn vừa định tiến lên đã thấy Phương thị điên cuồng rống: “Đừng tới đây!”
“Ta việc gì phải thế ư?” Phương thị lộ ra một nụ cười thảm, “Nếu muốn ta
tiếp tục nhìn ngươi đi sai đường thì còn không bằng hiện tại để ta chết
luôn cho rồi!”
“Mẫu thân!” Phó Huyền Mạc
cứng người, ánh mắt phẫn nộ nhìn Phương thị, “Nhi tử đã nói nếu hôm nay
ta lùi lại thì sẽ là vực thẳm! Nếu lui một bước ta sẽ ngã xuống vực sâu
đó, chẳng lẽ mẫu thân nguyện ý ——”
“Ta
chết với ngươi!” Phương thị khàn giọng mà khóc ròng. Bàn tay bà ta run
rẩy nắm chặt cây trâm bạc, máu tươi theo động tác đó rơi từng giọt xuống chăn đệm sạch sẽ. Bà ta vừa khóc vừa gằn từng chữ, “Nếu ngươi tan xương nát thịt thì ta đi cùng ngươi!”
Phương
thị vừa khóc thì lòng Phó Huyền Mạc giống như bị một cây búa tạ đập vào
ngực. Bà ta quỳ trên giường, thân thể cuộn lại, xương sống gồ nổi lên
dưới áo, sau khi cúi đầu thì càng nhiều tóc bạc lộ ra hơn.
Phó Huyền Mạc ngẩn ra, lửa giận trong mắt bị đánh cho lảo đảo, đột nhiên không còn sức nữa.
Ngưng Vũ thì quỳ ở một bên sợ hãi không dám thở mạnh vì đã lỡ nghe thấy quá nhiều điều không nên nghe.
“Mẫu thân……” Phó Huyền Mạc trầm mặc một lát mới nói, “Nếu mẫu thân đã khăng khăng thì nhi tử đồng ý là được.”
Phương thị đang khóc thút thít lập tức ngừng lại sau đó vội ngẩng đầu lên
không thể tin được mà nhìn hắn. Trong mắt bà ta là vui vẻ khiến hai
tròng mắt cũng lấp lánh.
“…… Thật sao?”
“Thật.” Phó Huyền Mạc nói, “Ta sẽ từ quan về nhà, chia hết gia tài, chúng ta
cùng quy ẩn núi rừng, ngày ngày ăn chay niệm phật, từ đây không hỏi thế
sự.”
Phương thị ngơ ngác nhìn Phó Huyền
Mạc sau đó nước mắt rơi càng nhiều hơn. Phó Huyền Mạc chậm rãi đi về
phía bà ta, quỳ gối bên mép giường ngăn lại phản kháng mỏng manh của bà
ta rồi cầm lấy cây trâm bạc kia.
“…… Ngươi thật sự đồng ý với ta ư?” Phương thị lại xác nhận lần nữa.
“Ta đã đồng ý rồi.” Phó Huyền Mạc khẳng định.
Lúc này Phương thị mới buông lỏng hoàn toàn, mặc kệ Phó Huyền Mạc cầm trâm
bạc đi. Hắn nhìn thoáng qua cây trâm kia lại nhìn vết máu trên cổ Phương thị.
“Ve……”
Bà ta vừa mới mở miệng thì sau cổ đã truyền tới đau xót, trước mắt bà ta
tối sầm, đảo người bất tỉnh nhân sự. Phó Huyền Mạc đón được thân thể mềm rũ của bà ta sau đó nhẹ đặt lên giường. Hắn nắm cây trâm dính máu quét
ánh mắt lạnh băng tới Ngưng Vũ đang run bần bật quỳ trong góc.
“Phu nhân không được tỉnh táo, từ nay về sau ta không hy vọng bên cạnh bà ấy xuất hiện bất kỳ vũ khí sắc bén nào. Dụng cụ ăn ngủ của phu nhân đều
đổi thành đồ vàng bạc, nếu có gì sai lầm thì…… Ngưng Vũ, ta sẽ hỏi tội
ngươi.”
“Ngưng Vũ nghe lệnh……” Ngưng Vũ vội vàng dập đầu.
Phó Huyền Mạc nắm chặt cây trâm bạc nhìn thoáng qua Phương thị một cái sau
đó mang theo thần sắc phức tạp xoay người đi ra khỏi lều trại.
Trời đã hửng sáng.
Quả cầu lửa đã hoàn toàn trồi lên khỏi mặt đất chiếu sáng toàn bộ doanh địa và bao phủ nó bằng ánh sáng huy hoàng của mình. Ánh mặt trời xán lạn mỹ lệ chiếu qua nhưng lại bỏ quên bóng dáng dưới chân Phó Huyền Mạc.
Hắn mặc áo dài màu xanh, tay áo buông xuống, một thân thanh lãnh xa cách
giống như không hòa hợp với những thứ quanh mình. Hắn cũng không hề bị
ánh sáng chói mắt kia ảnh hưởng mà cứ vậy nhìn thẳng ánh mặt trời ở
phương đông.
“…… Đã sớm không còn nữa rồi.”
Một tiếng nhẹ lẩm bẩm như mây mù vang lên sau đó tan đi trong không trung chẳng để lại dấu vết gì.
Hắn xoay người rời đi, mang theo bóng ma dưới chân.
……
Từ một ngày kia bên cạnh Phương thị không có một thứ gì có tính uy hiếp,
dù là một mảnh sứ. Nhưng một người muốn chết thì dù thế nào cũng sẽ tìm
được cách để chết.
Phương thị không ăn
cơm, dù mạnh mẽ đút thì sau đó bà ta cũng sẽ phun hết ra. Thân thể bà ta vốn ốm yếu nhanh chóng suy nhược, thái y vài lần mang thần sắc vội vàng vác hòm thuốc vọt vào lều trại của bà ta. Dù Phó Huyền Mạc muốn che
giấu thế nào thì tin tức Phương thị tuyệt thực vẫn truyền ra.
Thẩm Châu Hi nghe thấy thế thì do dự mãi cuối cùng vẫn thỉnh cầu Phó Huyền Mạc cho nàng đi gặp bà ta.
“Phương thị bệnh thành như vậy cũng có một nửa trách nhiệm của ta…… Lúc ấy ta
nói quá nặng. Tâm bệnh cần tâm dược, không bằng để ta đi gặp bà ta một
lần, nói không chừng bà ấy sẽ thanh thản hơn một chút.”
Thẩm Châu Hi đã nghĩ kỹ câu này, và thành công vượt qua nghi hoặc của Phó
Huyền Mạc. Hắn cũng không kéo dài, chỉ sau một canh giờ nàng đã nhìn
thấy Phương thị nửa nằm trên giường. Sắc mặt bà ta tiều tụy, không có
huyết sắc, đôi mắt đã gần mù lúc này nhẹ nhàng nhắm lại giống như không
hề quan tâm gì tới bên ngoài. Ngưng Vũ ở bên cạnh đang dùng thìa bạc đút cháo cho bà ta nhưng cháo kia cứ thế chảy xuống khỏi đôi môi khép chặt. Nàng ta vội vàng lau đi, vẻ mặt khó xử.
“…… Để ta.” Thẩm Châu Hi nói.
Ngưng Vũ giật mình, nhưng sau khi thấy Thẩm Châu Hi kiên trì thì nàng ta cũng đưa bát cho nàng.
Thẩm Châu Hi ngồi xuống mép giường, múc một thìa cháo đầy đưa tới bên miệng
Phương thị và thử đút cho bà ta. Phương thị vốn không nhúc nhích nay
bỗng nắm chặt lấy tay nàng.
“…… Là ta.” Thẩm Châu Hi cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, “Bà không cần sợ.”
Phương thị dần thả lỏng lực nắm cánh tay của nàng. Lúc này Thẩm Châu Hi mới
tiếp tục đưa cái thìa tới bên miệng bà ta. Nàng đã chuẩn bị sẽ bị cự
tuyệt nhưng ngoài tưởng tượng là bà ta lại chịu hé miệng ra để nàng
thuận lợi đút cháo cho mình.
Thẩm Châu Hi lập tức kinh ngạc.
“Rốt cuộc phu nhân cũng chịu ăn!” Ngưng Vũ không nhịn được vui vẻ nói, “Điện hạ đút thêm mấy thìa nữa đi!”
Lúc này Thẩm Châu Hi giống như hoàn hồn mà tiếp tục múc cháo đút cho bà
ta. Phương thị nhắm chặt hai mắt không nói một lời. Bà ta như một con
búp bê không có sinh mệnh đón nhận sắp xếp của nàng.
Nhưng vừa rồi Thẩm Châu Hi rõ ràng thấy bà ta mở ra đôi mắt sưng đỏ ra yên
lặng nhìn nàng sau đó mấp máy môi lặng lẽ dùng khẩu hình nói: “Tín vật
rời khỏi đây ở trên người ngài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT