“Bình nhi, sao ngươi lại ở đây?” Phó Nhữ Trật nhìn chằm chằm người trước mặt, “Mặt của ngươi…… sao lại thành thế này?”
“Năm đó mẫu thân đột ngột qua đời, ta không thể chấp nhận nỗi đau ấy vì thế
trong lúc mê mang ta đã chọn rời khỏi kinh thành. Khi ấy ta còn nhỏ,
không trải sự đời nên lưu lạc tới Kim Châu rồi lại không có kế sinh
nhai. Ta đành phải tới một thanh lâu hỗ trợ, tình cờ gặp gỡ Trấn Xuyên
tiết độ sứ Lý Chủ Tông bây giờ. Mấy năm qua đi, ta tự nhận mình đã có
kinh nghiệm lang bạt, có thể giúp nghĩa phụ chút việc để báo đáp ân
dưỡng dục năm đó. Vì thế lúc Phó công tử tới Tương Châu ta chủ động rời
khỏi Trấn Xuyên quân tới xin góp sức, hy vọng có thể được gặp nghĩa
phụ.”
Lý Thước vẫn tì trán lên mặt đất,
hắn nhìn chằm chằm một cọng rơm ở ngay trước mặt mình, lời nói trật tự
rõ ràng, biểu tình trấn định: “Chẳng qua Phó công tử không biết quá khứ
của ta, nghĩ ta là kẻ không mời mà tới mang theo bí mật không ai biết.
Không có nghĩa phụ cho phép ta không dám tùy tiện nói ra chân tướng cho
công tử nên mới bị tống vào nhà lao để công tử dịnh đoạt sau. Bất Bình
vừa hay biết được nghĩa phụ quay lại Kiến Châu nên mới nhờ người đưa tín vật mẫu thân để lại cho ngài. Còn mặt của ta…… nói ra thì cũng dài
lắm.”
Không đến một lát xiềng xích nặng nề trên người Lý Thước đã được ngục tốt cởi xuống. Hắn đứng lên, thẳng lưng đi ra khỏi nhà tù trong ánh mắt sợ hãi
không thể tin được của ngục tốt.
Phó Nhữ
Trật mang hắn về Phó phủ, phái người hầu hạ hắn tắm gội thay quần áo.
Sau nửa canh giờ Lý Thước lúc này đã không còn bộ dạng chật vật lúc
trước nữa. Hắn ngồi trong đông sương phòng ở Phó phủ, đối diện là Phó
Nhữ Trật, ở giữa là một cái bàn gỗ đàn, bên trên có ấm trà bằng tử sa và hai chén trà Đại Hồng Bào sương khói lượn lờ.
“…… Hóa ra ngươi và Trấn Xuyên tiết độ sứ còn một đoạn nhân duyên này.”
Nghe xong Lý Thước nói chuyện hắn mất nửa bên mặt Phó Nhữ Trật không
nhịn được thở dài, “Không ngờ sau khi ngươi rời khỏi kinh thành lại chịu nhiều khổ như thế.”
“Có mất thì có được, tuy dung mạo Bất Bình trở nên đáng sợ nhưng cũng vì thế tránh được
nhiều chuyện phiền lòng. Ban đêm khách nhân ức hiếp kỹ nữ, ban ngày kỹ
nữ ức hiếp quy công và nha hoàn. Quy công trong thanh lâu không có mấy
người không mang một thân bệnh đường tình dục. Riêng Bất Bình tránh được một kiếp nhờ gương mặt này, coi như nhờ họa được phúc.” Lý Thước bình
thản nói.
“Mặc kệ nói như thế nào thì
ngươi cũng chịu khổ rồi.” Phó Nhữ Trật nói, “Ta biết mẫu thân ngươi qua
đời nên định đón ngươi ra khỏi giáo phường nhưng người nơi đó lại nói
không biết ngươi ở đâu. Nếu năm đó ngươi tới nhờ cậy ta thì cũng không
phải chịu nhiều khổ như thế.”
Lý Thước
cúi đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Nếu không có mấy năm nay
rèn luyện thì dù Bất Bình có ở lại bên cạnh nghĩa phụ thì cũng chỉ là
hạng giá áo túi cơm không đáng giá mà thôi. Bất Bình cảm thấy chỉ có tự
mình lăn lê bò lết mới biết thế gian hiểm ác, như thế cũng có thể ở bên
cạnh nghĩa phụ giúp sức, báo đáp ân tình năm đó của nghĩa phụ.”
“…… Ngươi yên tâm đi, chờ Ve Vũ trở về ta sẽ báo rõ thân phận của ngươi cho hắn. Xưa nay hắn luôn thông tình đạt lý, một khi biết nguyên do sẽ
không làm khó dễ ngươi nữa.” Phó Nhữ Trật nói, “Đoạn thời gian này ngươi ở bên cạnh ta làm việc đi. Chức vụ trước đây của ngươi là gì?”
“Binh Mã Chỉ Huy Tư Lại Mục.” Lý Thước đáp.
Phó Nhữ Trật nhíu nhíu mày: “Nếu ngươi quen thuộc quân vụ thì tiếp tục ở
lại quân doanh đi, chẳng qua quân chức ấy hơi thấp. Ta nhớ rõ chức ấy
còn kém Nam Chỉ Huy Sứ, vậy hôm nay trở đi ngươi nhậm chức ấy là được.”
“Bất Bình sợ hãi, cảm tạ nghĩa phụ thưởng thức!” Lý Thước lập tức lui lại và chắp tay vái Phó Nhữ Trật.
“Ngươi còn gọi ta một tiếng nghĩa phụ thì không cần đa lễ như thế.” Phó Nhữ Trật nói.
Lý Thước theo tiếng đáp.
“Lần này Ve Vũ đi quá vội vàng, ngươi có biết hắn đi đâu không?”
“Hình như Võ Anh quân không quá an phận nên công tử dẫn người đi Đông Đô trước.” Lý Thước mặt không đổi sắc nói.
“Thuần Vu An giả hòa đàm được có mấy ngày mà cái đuôi đã bắt đầu không an phận —— nên gõ một phen là phải rồi.” Phó Nhữ Trật nhíu mày nói, cũng không
nghi ngờ lời Lý Thước: “Ngươi ở trong tù mấy ngày hẳn không được ăn uống tốt, hiện tại ra ngoài thì cũng nghỉ sớm đi. Để ta bảo phòng bếp chuẩn
bị đồ ăn khuya cho ngươi, lúc nào muốn ăn thì gọi người mang tới.”
Lý Thước chắp tay nói: “Đa tạ nghĩa phụ quan tâm.”
“Sắc trời đã tối, ngươi tĩnh dưỡng hai ngày trước, chờ ta dặn dò phía dưới là ngươi có thể đi nhận nhiệm vụ.”
“Vâng.”
Phó Nhữ Trật đứng dậy, Lý Thước đi theo chắp tay tiễn ông ta: “Bất Bình cung tiễn nghĩa phụ.”
Đợi Phó Nhữ Trật hoàn toàn đi khỏi đó Lý Thước mới lại ngẩng đầu. Cung kính dối trá trong mắt hắn không còn nữa, thay vào đó là ý lạnh như biển
sâu. Hắn quay về trước giường, cầm lấy cái chén Phó Nhữ Trật vừa dùng và chậm rãi siết chặt khiến khớp ngón tay trắng bệch —— một lúc sau một
tiếng răng rắc vang lên, chén trà vỡ vụn trong tay hắn.
Mảnh sứ sắc nhọn cắt qua lòng bàn tay hắn, vết máu theo nước trà nhỏ giọt trên mặt đất.
Hắn nhìn máu pha với trà và thấp giọng lầm bầm: “Mười một năm còn chờ được, mấy ngày cũng có là gì……”
“Đại ca, huynh nhất định phải sống thật tốt……”
……
Thẩm Châu Hi ở nhà chờ đến quá nửa đêm mới thấy Lý Vụ một thân mùi rượu
khoan thai về muộn. Nhìn bộ dạng nhẹ nhàng thích ý, hoàn toàn không biết gì của hắn thế là ngọn lửa trong lòng nàng càng bốc cao hơn.
Ngọn lửa này đạt tới đỉnh lúc Lý Vụ rửa mặt xong bò lên giường và cợt nhả cầm lấy tay nàng cọ cọ.
“Không được!” Thẩm Châu Hi rút tay về và tức giận đánh hắn một cái.
Lý Vụ vô tội nhìn nàng sau đó lại cọ tới: “Ta uống thuốc rồi……”
“Chàng uống thuốc dỏm có tác dụng gì đâu!” Thẩm Châu Hi buột miệng thốt ra.
“Sao lại thuốc dỏm?” Lý Vụ trợn mắt, “Đây chính là lão Đường đầu tự phối cho ta, đối với nam tử vô hại, chỉ cần uống một bát là xong việc……”
Xong việc cái rắm! Thuốc dỏm hại bụng nàng hiện tại như đựng cái bếp lò sắp nổ mạnh bất kỳ lúc nào!
Thẩm Châu Hi lười không muốn cãi cọ với hắn mà xoay người đưa lưng về phía Lý Vụ tức giận mắng: “Dù sao cũng không được!”
“Nàng tức cái gì thế?” Lý Vụ nhích lại gần, “Ai chọc nàng tức, dù là Thiên Vương thì lão tử ta cũng sẽ giúp nàng xả giận ——”
“…… Thật sự?” Thẩm Châu Hi xoay người, dùng đôi mắt vì tức giận mà sáng lấp lánh để nhìn hắn.
Lý Vụ lập tức thấy choáng váng: “Đương nhiên là thật.”
“Được,” Thẩm Châu Hi nói, “Vậy chàng ra sân mà ngủ.”
Lý Vụ: “?”
Lý Vụ đứng ở cửa, mờ mịt đón lấy cái gối bị ném ra sau đó nhìn cửa phòng
đóng sầm lại trước mặt mình. Qua một lát yên tĩnh hắn mới hoàn hồn và ôm gối đầu muốn mở cửa lại phát hiện cửa bị đóng từ bên trong. Hắn vỗ cửa
và tức hộc máu hỏi: “Thẩm Châu Hi! Thẩm dưa ngốc! Bà nương điên?!”
“Chàng mới là vịt điên ấy!” Trong cửa truyền tới tiếng Thẩm Châu Hi tức giận đáp lại.
“Ta đã làm gì chọc nàng tức giận thế?” Lý Vụ hỏi, “Nàng đuổi ta đi làm gì?”
“Không phải chàng nói dù là Thiên Vương lão tử chọc ta tức thì chàng cũng sẽ
giúp ta hả giận ư?” Thẩm Châu Hi đứng trong cửa gọi, “Huống chi hiện tại thời tiết nóng nực như thế chàng ngủ trong sân coi như mát mẻ, hai ngày trước không phải chàng nói nóng quá không ngủ được ư? Ta thấy vừa
khéo!”
“Khéo cái rắm!” Lý Vụ tức giận quá đỗi, “Nàng mau mở cửa cho lão tử! Để người khác thấy được thì ra cái gì nữa!”
“Giống chê cười chứ gì!” Thẩm Châu Hi ở trong phòng đáp cực nhanh.
“Lúc này nàng ăn nói giỏi quá nhỉ! Ngày thường muốn nàng hôn ta một cái sao nàng cứ ngượng ngùng xoắn xít mãi thế?”
“Ai cần chàng lo!”
“Nàng ——” Lý Vụ tức giận đến sắp hộc máu, “Nàng là nữ nhân của lão tử, nàng không cần ta quản thì muốn ai quản?!”
Suýt thì hắn đã phun ra cái tên thiên hạ đệ nhất cẩu, vất vả lắm cuối cùng hắn mới nhịn lại được.
Ngay cả nói ra cái tên này hắn cũng ngại đen đủi!
“Dù sao đêm nay chàng cứ ngủ trong sân đi, nếu không thích thì đi chỗ khác ngủ cũng được!”
“Thẩm Châu Hi! Nàng có bản lĩnh thì mở cửa nói chuyện đi! Thẩm Châu Hi? Bà nương điên! Bà nương điên!”
Trong cửa không thấy tiếng vang nào nữa.
Lý Vụ lo lắng tiếng gõ cửa quá lớn khiến hạ nhân chạy tới thế là đành phải thu tay lại, hùng hổ ôm gối đi tới ngồi xuống bậc thang trước cửa.
“Bà nương điên! Nàng thật sự nhốt lão tử ở ngoài hả?” Lý Vụ thấp giọng mắng.
Trong phòng vẫn an tĩnh.
“Lão tử ngủ trên sàn nhà, nàng ở trong ngủ trên giường mà nàng cũng ngủ an ổn hả?!”
Bên trong vẫn không có tiếng động gì. Xem ra lấy lương tâm của bà nương
điên này với hắn thì rất có khả năng nàng dám ngủ an ổn lắm.
Nhưng sao Lý Vụ có thể để nàng ngủ an ổn chứ?
Lý Vụ vô cớ bị đuổi ra khỏi phòng thì vừa tức vừa không biết làm sao. Cuối cùng hắn ném gối xuống đi tới phòng bếp. Qua một nén nhang hắn ôm theo
rất nhiều đồ trở về, chưa tới một hồi hắn đã bắt đầu đắp một đống lửa
nhỏ trong viện của bọn họ.
Lý Vụ lấy mồi
lửa và châm lửa lên. Ánh lửa lập loè, củi gỗ đốt vang bùm bùm truyền vào phòng ngủ. Thẩm Châu Hi nằm ở trên giường nghĩ mãi không ra: Chẳng lẽ
tên rắm thối này phát rồ nên muốn phóng hỏa đốt nàng sao?
Trong bụng nàng đang mang thai đứa nhỏ của hắn cơ mà!
…… à, khả năng là đang mang thai.
Thẩm Châu Hi không nhịn được tò mò nên bò dậy rón rén đi ra ngoài cửa. Lúc
tới gần nàng ngửi thấy mùi thịt theo khe cửa thổi vào.
Thẩm Châu Hi trợn mắt không thể tin được mà nhẹ nhàng mở cửa ra một khe nhỏ.
Nhưng vừa mở ra thì không vãn hồi được. Chẳng những nàng thấy được thịt ba
chỉ và ngô được nướng vàng ươm mà mùi thịt trong không khí còn theo gió
thổi vào mũi khiến cái bụng rỗng của nàng reo vang, đói khát bị nàng
quên đi lúc này dâng lên.
“Chàng, hơn nửa đêm chàng còn làm gì thế?” Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm hỏi.
“Nướng thịt.” Lý Vụ hơi ngước mắt lên lười biếng nhìn nàng hỏi, “Nàng không thấy à?”
Thấy!
Nhưng nàng đuổi hắn ra khỏi phòng không phải để hắn nửa đêm còn nướng thịt trước cửa phòng nàng!
Thẩm Châu Hi nhìn miếng thịt ba chỉ nướng vàng ươm kia thì không hề biết cố gắng mà nuốt nước miếng cái ực.
“Chàng muốn nướng thì đi chỗ khác mà nướng!” Nàng cả giận mắng.
“Không.” Lý Vụ vô lại nói, “Ta cứ phải nướng ở đây, nàng xem thịt ba chỉ này nạc mỡ vừa phải —— úi giời, mỡ còn đang chảy xuống đây này! Vừa lúc, cà tím ở dưới thấm mỡ heo đúng là ăn cực ngon ——”
Hắn tặc lưỡi một cái vang dội thế là Thẩm Châu Hi đóng cửa cái rầm một phát, nước miếng không biết xấu hổ mà trào ra.
Sau nửa canh giờ hai người đều ngồi ở trong viện nướng thịt. (Hãy đọc
truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Thẩm Châu Hi ăn đến độ cả miệng là
mỡ, còn yên tâm thoải mái mà ăn —— không phải nàng đói, là đứa nhỏ trong bụng nàng đói. Cũng không phải nàng không nhịn được dụ dỗ mà là đứa nhỏ trong bụng nàng không nhịn được dụ dỗ!
“Chậm một chút, nhìn nàng ăn kìa ——” Lý Vụ dùng khăn lau khóe miệng cho nàng
và buồn cười hỏi, “Đã mấy ngày rồi nàng không ăn cơm vậy?”
“Giữa trưa và buổi tối ta đều chưa ăn!” Thẩm Châu Hi không phục nói.
“Vì sao lại chưa ăn?”
Còn vì cái gì nữa? Phỏng đoán từ bát nước ô mai kia khiến nàng nghẹn mãi,
chẳng ăn được gì. Lúc này Lý Vụ nướng thịt mới đánh thức cơn đói của
nàng.
“Chỉ không muốn ăn thôi.” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm nói.
“…… Thật là dưa ngốc.” Lý Vụ vỗ nhẹ đầu nàng.
Hắn không hỏi nàng vì sao nửa đêm đuổi hắn ra khỏi cửa, mà Thẩm Châu Hi
cũng không nói. Có điều dù nàng không nói gì nhưng trong lòng lại bắt
đầu dao động.
Nếu hắn biết nàng mang thai con của hai người thì nhất định sẽ rất vui đúng không?
“Lý Vụ……” Nàng do dự mở miệng, không biết có nên nói việc này cho hắn không.
“Ừ?” Lý Vụ cầm que nướng chọc chọc đống củi, miệng tùy tiện đáp.
“……”
Thẩm Châu Hi trầm mặc một lát mới nói: “Ta muốn ăn cá nướng.”
Lý Vụ nhíu mày càu nhàu: “Nàng lắm yêu cầu quá nhỉ?!”
Tuy nói thế nhưng hắn cũng không tức giận mà vẫn đứng dậy đi tới phòng
bếp. Thẩm Châu Hi nhìn bóng dáng hắn và trong lòng lặng lẽ nói: Thôi chờ mấy ngày nữa…… Chờ mấy ngày nữa nguyệt sự vẫn chưa tới thì nàng sẽ nói
với hắn.
…… Hắn sẽ có phản ứng gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT