Dương Châu cuối xuân đầu hạ, khắp nơi đều đẹp như tranh vẽ.
Chạng vạng Lý Vụ ra cửa tới Xuân Phong Lâu ăn tiệc còn Thẩm Châu Hi cũng ngồi xe đến Bạch gia ăn tiệc. Theo đường đi nàng không nhịn được vén mành xe lên thưởng thức cảnh đẹp hai bên đường.
Nơi này khác kinh đô vỡ nát và vùng lân cận, Dương Châu giàu có đông đúc
như vẫn ở thời kỳ cực thịnh của Đại Yến. Cửa hàng hai bên đường san sát, tiểu thương đi khắp hang cùng ngõ hẻm nối dài không dứt. Ngay cả nữ tử
bình dân cũng mặc quần áo vải bố sạch sẽ mềm mại, biểu tình trên mặt an
ổn nhu hòa.
Thẩm Châu Hi hít sâu một hơi, trong phổi toàn là mùi hoa tươi và đồ ăn.
Sau khi xe ngựa ngừng ở Bạch gia thì Bạch quản gia tự mình đến tiếp đón
nàng. Ông ta cung kính dẫn nàng vào bên trong, miệng dí dỏm nói chuyện
không ngừng. Vừa nhìn đã hiểu ông ta biết nàng thân phận quý trọng nên
mới cẩn thận tiếp đãi thế này.
Nàng bước
vững vàng về phía trước, dọc đường đi có núi giả, hành lang dài, đình
đài lầu các tráng lệ huy hoàng. Thẩm Châu Hi nhìn mà líu lưỡi: Từ sau
khi rời khỏi hoàng cung đã lâu nàng chưa từng thấy nhà cửa nào hoành
tráng thế này. Bạch phủ hào hoa xa xỉ, dù so với hoàng cung thì cũng
không kém là bao.
Lúc sau bọn họ dừng
trước cửa chủ viện, Thẩm Châu Hi lướt tầm mắt qua ngạch cửa chính sảnh
sau đó nhìn hai ông bà già đang ngồi bên trong.
Quản gia hiểu chuyện lập tức ra lệnh cho đám gã sai vặt rời khỏi. Lát sau
trong viện chỉ còn mình Thẩm Châu Hi. Lúc này hai ông bà già trong phòng bước nhanh ra ngoài, đi đầu đúng là Bạch Du Canh, người nàng từng có cơ hội gặp mặt nhiều năm trước trong cung yến.
Ông ấy đã già hơn nhiều, khuôn mặt lúc trung niên của ông ngoại nàng hơi
hiện vẻ sắc bén nay già đi càng thêm thon gầy, xương gò má nhô cao khiến vẻ mặt càng thêm hung ác nham hiểm. Nhưng lúc này hốc mắt ông ấy đỏ
lên, thần sắc kích động, hoàn toàn xóa tan xa lạ giữa bọn họ.
Thẩm Châu Hi ngậm nước mắt, vội vàng tiến lên đỡ lấy hai người đang muốn hành lễ: “Ông bà ngoại đừng khách khí.”
Nhưng Bạch Du Canh vẫn kiên trì quỳ xuống, cố chấp hành lễ. Bạch lão phu nhân thấy thế cũng hành lễ theo.
Hành đại lễ xong Bạch Du Canh mới chịu để Thẩm Châu Hi đỡ mình lên.
“Điện hạ là lá ngọc cành vàng, nhận lễ là đúng. Huống chi đây không chỉ là
chào hỏi, còn là bồi tội —— để giấu tai mắt của người khác nên chúng ta
không thể tới cửa đón ngài, mong điện hạ chớ trách……” Bạch Du Canh nói.
“Ta đã quyết tâm rời khỏi cung đình thì đương nhiên cũng không phải công
chúa gì nữa. Ông bà ngoại không cần phải đa lễ, nếu nói tới bồi tội thì
phải là ta nhận lỗi với ông bà mới đúng. Châu Hi thân phận phức tạp, tùy tiện đến Dương Châu nói không chừng sẽ khiến hai vị thêm phiền toái……”
Thẩm Châu Hi nói.
“Con cháu thêm phiền
toái cho trưởng bối không phải chuyện hết sức bình thường sao?” Bạch Du
Canh dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Châu Hi, “Thằng cháu không nên thân
nhà ta không biết đã gây bao nhiêu phiền toái cho ta mà ta cũng có đuổi
nó ra khỏi nhà đâu? Ngài cứ yên tâm thêm phiền toái cho ta đi thôi!”
Thẩm Châu Hi nhớ tới Bạch Nhung Linh bị mèo chê chó ghét thì không nhịn được nín khóc và mỉm cười.
“Đi vào nói chuyện, đi vào nói chuyện ——” Bạch Du Canh kéo nàng vào trong
phòng, nhiệt tình chủ động đến độ Bạch phu nhân ở bên cạnh cũng không
chen được câu nào. Bà ấy bất đắc dĩ nói, “Ông ngoại ngài đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm của Dương Châu, không thể tinh xảo bằng trong cung nhưng ngài cũng nếm thử xem có vừa miệng không.”
Thẩm Châu Hi bị kéo tới chính sảnh ngồi xuống, sau đó có các loại điểm tâm
đa dạng của Giang Nam được bưng lên. Chỉ riêng trà đi kèm với điểm tâm
đã có hơn 10 loại từ Tây Hồ Long Tỉnh, Hoàng Sơn Mao Phong, Động Đình
Bích Loa Xuân, Quân Sơn Ngân Châm, Lư Sơn trà.
Bạch Du Canh nhiệt tình quá đáng, giống như muốn mang mọi thứ tốt ra chiêu
đãi nàng. Thẩm Châu Hi ăn một bụng điểm tâm và nước trà, còn không kịp
nghỉ ngơi thì tiệc tối của Bạch phủ đã chuẩn bị xong và nàng lại bị kéo
tới trước bàn cơm đầy tràn món ngon.
Ở
trước mặt Bạch Du Canh nàng giống như biến thành một đứa nhỏ còn chưa
biết ăn cơm, bản thân chẳng cần động đũa thì đồ ăn trong bát đã ngày một chồng chất.
“Được rồi, ông còn gắp nữa
thì trong bát của điện hạ sẽ không còn chỗ mà bỏ đâu.” Bạch lão phu nhân không nhịn được mở miệng khuyên nhủ.
“Bỏ được, còn chỗ kia kìa ——” Bạch Du Canh mang theo chiều chuộng mà nhìn
Thẩm Châu Hi, tay vẫn liên tục gắp đồ ăn, “Điện hạ quá gầy, sau khi rời
khỏi cung chắc ngài đã phải chịu khổ nhiều. Hiện tại về nhà rồi, ngài
muốn ăn cái gì thì ăn, phải bồi bổ lại số cân đã mất mới được.”
Thẩm Châu Hi ngượng ngùng cười cười và thấp giọng nói: “…… Lý Vụ đối xử với ta rất tốt, ta cũng không phải chịu khổ gì.”
Bạch Du Canh muốn nói lại thôi, ông ta vừa mở miệng định nói gì đó lại bị
Bạch lão phu nhân ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých một cái thế là ông ta
đành nhịn.
Thẩm Châu Hi biết ông ấy muốn
nói gì. Nàng biết Lý Vụ rất tốt, nhưng người khác lại không biết. Cũng
không thể vì thế mà nàng trách ông ngoại, nàng tin tưởng chỉ cần thời
gian trôi qua nhất định mình có thể khiến ông ngoại đổi ý.
Nàng tin tưởng với sự yêu thương của ông bà ngoại đối với mình thì nàng có thể nhận được sự ủng hộ của họ.
Ăn xong bữa cơm này nàng cũng đã nếm đủ một vòng sơn trân hải vị. Thẩm
Châu Hi thật sự là ăn không nổi nữa, nửa ngày này nàng đã ăn lượng cơm
của cả hai ngày. Nghĩ tới cảnh tiếp theo lại ngồi uống trà thế là Thẩm
Châu Hi chỉ thấy đầu to gấp đôi.
Cũng may Bạch lão phu nhân cũng nhìn ra quẫn bách của nàng nên đề nghị mang nàng đi tham quan Bạch gia. Bạch Du Canh lập tức đồng ý, lại còn nhiệt tình
đi đầu dẫn đường.
Sau khi giới thiệu đình viện và núi giả ông ta mang nàng tới một cái sân tinh xảo xinh đẹp cực
kỳ. Nhưng hoa mỹ diễm lệ nơi này lại khiến đôi mắt mới vừa rồi còn lập
lòe sung sướng của ông ta chợt ảm đạm, chẳng còn ánh sáng vui vẻ nữa.
Hai mắt ông ta lại quay về ảm đạm vốn có của người già, một cảm giác bi
thương buồn bã dâng lên trong hai cái giếng cổ đã vẩn đục ấy. Ngay cả
bước chân của ông ấy cũng như chậm hẳn đi.
Mặc dù ông ấy không nói nhưng Thẩm Châu Hi lại có thể đoán được chỗ này là chỗ nào.
Bạch Du Canh trầm mặc nên người mở miệng nói lúc này lại là Bạch lão phu nhân.
“Đây là nơi mẫu phi của ngài ở trước khi xuất các. Mọi bài trí đều là sở
thích của nàng. Mấy thế hệ của Bạch gia đều chỉ sinh con trai, vất vả
lắm mới có một đứa con gái ——”
Trên mặt
bà ấy là biểu tình đặc biệt âu yếm của người làm mẹ nhớ về đứa con yêu
quý của mình, bên môi mang theo ý cười, lời mang ý trách cứ nhưng trong
mắt chỉ có ôn nhu.
“Ông ngoại ngài chiều con bé đến vô pháp vô thiên.”
“Chỉ nói ta à,” Bạch Du Canh không phục mà lẩm bẩm, “Lúc trước bà cũng chiều nó còn gì.”
Mẫu phi vào cung đã nhiều năm nhưng cái sân bà ấy ở trước khi xuất các vẫn
sạch sẽ như mới, chứng tỏ trong những năm này ông bà ngoại nàng vẫn luôn chăm sóc quan tâm từng tí một. Có lẽ bọn họ vẫn hy vọng ngày nào đó đứa con gái gả vào cung còn có thể ra khỏi cung, quay về nơi chôn nhau cắt
rốn để thăm bọn họ.
Mãi tới khi cung biến xảy ra thì hy vọng ấy mới hoàn toàn tan biến.
Sân viện xinh đẹp này hình như có ma lực kỳ diệu khiến ba người lúc trước còn cười nói vui vẻ nay trở nên ít nói hẳn.
Bọn họ đi tới trước cửa phòng thì Bạch Du Canh bỗng nhiên quay sang hướng
một cái xích đu cách đó không xa. Ông ta duỗi tay sờ, vẻ mặt cảm khái
nói: “Đây là ta tự tay làm cho mẫu phi ngài lúc nàng 6 tuổi……”
Thẩm Châu Hi nhìn cái xích đu cũ kỹ kia, trong đầu hiện lên hình ảnh một đứa nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng đứng trên đó, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp.
Thế sự khó liệu, khi đó Bạch Mật còn nhỏ, không ai biết viên ngọc quý mà
Bạch gia ngàn kiều vạn sủng cuối cùng lại có kết cục như thế.
“…… Sao mẫu phi lại tiến cung vậy?” Thẩm Châu Hi không nhịn được hỏi.
Câu hỏi của nàng giống như chạm vào cấm kỵ nào đó nên cả hai ông bà lão đều không nói gì. Một lát sau, Bạch Du Canh mới cười lạnh một tiếng và nói: “Là ý của đế vương, muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết… Làm gì có lý do gì.”
“Lão gia ——” Bạch
lão phu nhân không đồng tình mà nhìn ông ta một cái: Trên đời này có
người nào vui khi người khác nói cha mình như thế? Càng miễn bàn người
cha này còn ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Bà ta lại nhìn về phía Thẩm Châu Hi và ôn nhu nói: “Năm đó sau khi tiên đế đăng cơ đã đi nam tuần, trong đông đảo gia đình giàu có của Giang Nam
bệ hạ chọn trúng nhà chúng ta để tiếp giá. Cũng là tình cờ mà Mật nhi và tiên đế có vài lần tiếp xúc. Có lẽ từ đó tiên đế đã để ý tới Mật nhi,
vài lần nam tuần sau đó bệ hạ đều chỉ định Bạch gia tiếp giá.”
Giọng Bạch lão phu nhân trầm xuống: “Sau nữa…… thánh chỉ tới, Mật nhi cứ thế
vào cung. Tiên đế hứa với chúng ta là sẽ đối xử tử tế với con bé. Lúc
đầu hoàng đế cũng làm được như thế, từ khi Mật nhi vào cung luôn được
sủng ái, cứ vậy giằng co mười mấy năm. Cái này đối với hoàng đế mà nói … cũng là không thể tưởng tượng được rồi. Trong lúc chúng ta cảm thấy có
thể yên lòng được rồi thì trong kinh lại truyền tới tin mẫu phi ngài
thất sủng, bị nhốt trong lãnh cung……” Bà ấy dừng một chút và không nhịn
được nói, “Điện hạ có biết năm ấy đã xảy ra việc gì không?”
“…… Ta cũng không rõ lắm.” Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, ký ức xa xôi đã dần rơi vào quên lãng.
“Hình như là từ lúc nào đó phụ hoàng đột nhiên bắt đầu sủng ái phi tần khác.
Mẫu phi tức giận nháo mấy hồi khiến phụ hoàng càng cách xa hơn. Không
biết từ bao giờ…… phụ hoàng không bao giờ tới cung của mẫu phi nữa. (Hãy đọc thử truyện Kỵ sĩ của ma nữ tại trang Rừng Hổ Phách) Rồi qua thật
lâu Thục phi mang thai tới trước mặt mẫu phi diễu võ dương oai và bị mẫu phi tát một cái trước mặt mọi người…… Nàng ta tới trước mặt phụ hoàng
cáo trạng thế là phụ hoàng ra lệnh cấm túc mẫu phi…… không cho đặc xá.
Ta từng đi cầu tình nhưng lại bị cưỡng chế dọn ra khỏi cung của mẫu phi, một mình ở một nơi khác.”
“Trong chuyện này đã xảy ra cái gì……” Bạch lão phu nhân nhíu mày lẩm bẩm.
“Còn có thể xảy ra cái gì, còn không phải có mới nới cũ à!” Bạch Du Canh tức giận mắng.
Ông ta lại bị Bạch lão phu nhân cho một cái liếc mắt cảnh cáo.
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi vào phòng. Tầm mắt Thẩm Châu Hi bị kỳ trân
dị bảo trong phòng hấp dẫn, đây đều là những thứ Bạch lão gia tử gom từ
trời nam đất bắc để đưa cho con gái mình. Dù so với Vọng Thư Cung hoàng
đế xây cho Bạch quý phi lúc vinh sủng nhất thì nơi này cũng không hề
thua kém gì.
Nhưng cái khiến Thẩm Châu Hi yêu thích nhất chính là một bức họa cũ đã ố vàng nàng tìm được trong
ngăn kéo. Nàng nhìn bộ dạng mẫu phi khi còn là thiếu nữ được vẽ cực kỳ
sinh động thì kinh ngạc hỏi: “Đây là do vị đại gia nào vẽ vậy?”
Nàng thuận miệng hỏi nhưng ai biết lại khiến hai ông bà già không hẹn mà
cùng hiện lên một chút khó xử. Bạch lão phu nhân đón ánh mắt khó hiểu
của nàng rồi rốt cuộc cũng mở miệng: “…… Cái này không phải do tác gia
nào vẽ.”
Thẩm Châu Hi cũng phát hiện trên bức họa này không để lại chữ ký vì thế nàng lập tức cảm thấy kỳ quái: “Vậy là do ai vẽ?”
Hai ông bà già thoáng nhìn nhau, giống như không biết có nên nói với nàng
hay không. Một lát sau cuối cùng Bạch Du Canh cũng mở miệng nói: “Là
người đi theo tiên đế mỗi lần tới tuần thú phía nam.”
Thẩm Châu Hi ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên mấy cái tên. Người có tư
cách cùng phụ hoàng đi nam tuần không nhiều lắm, hơn nữa lần nào cũng đi —— thì cũng chỉ có mấy người. Nếu so về tuổi tác và giới tính thì chỉ
có một người phù hợp.
Bạch Du Canh thở dài, nói ra cái tên nàng đang nghĩ tới.