Lý Thước đi rồi, Lý Vụ uể oải ỉu xìu mất mấy ngày.

Hôm đầu tiên trên bàn cơm không có Lý Thước thế là Lý Côn vui vẻ phấn chấn vỗ tay trầm trồ mãi nhưng chờ tới khi Lý Thước rời đi được ba ngày thì cái kẻ vốn dùng âu để ăn cơm như Lý Côn lại lần đầu tiên để thừa cơm.

“Khi nào trở về vậy, tam đệ ấy?” Lý Côn ném đũa xuống, vẻ mặt không vui hỏi, “Sao…… Sao có thể đi chơi một mình như vậy, hắn ấy?”

“Tước Nhi có việc bận, qua một thời gian hắn sẽ trở lại.” Thẩm Châu Hi an ủi.

“Qua một thời gian…… là qua bao lâu?”

“…… Ta ăn xong rồi, hai người ăn đi.”

Thẩm Châu Hi còn chưa mở miệng Lý Vụ đã buông đũa đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Cơm trước mặt hắn thì đã hết nhưng đồ ăn thì gần như không động. Lúc ăn cơm hắn cũng như thất thần, chỉ lặp đi lặp lại hành động lùa cơm vào miệng.

“Đại ca làm sao vậy……” Lý Côn nhìn bóng dáng hắn và lẩm bẩm.

“…… Đại ca thấy đệ ăn cơm không ngon nên không vui.” Thẩm Châu Hi gắp một đũa thịt kho tàu bỏ vào bát cho hắn, “Nhanh ăn đi, ăn xong cùng ta đi tìm tiểu Nhuỵ chơi nhé.”

Sắc mặt Lý Côn lập tức sáng ngời lên: “Được!”

Đợi Lý Côn ăn uống no đủ rồi thì toàn bộ đồ ăn trên bàn cũng gần như hết sạch. Thẩm Châu Hi mang theo hắn ra cửa, đi tới tiệm gà nướng rồi thả hắn xuống xe.

“Heo heo cùng xuống xe……” Lý Côn ở bên cạnh xe cọ tới cọ lui.

Thẩm Châu Hi tinh tế tỉ mỉ dặn dò hắn: “Đệ đi gọi Tiểu Nhuỵ rồi cùng nàng ấy tới tiệm rượu Trần Ký. Trên đường đệ nói với Tiểu Nhuỵ những chuyện vui gần đây của đệ nhé…… Ban ngày đánh rắm mấy lần thì thôi không cần kể, nói chuyện ngày hôm qua đệ câu cá, bắt sóc ấy, biết không?”

“Trên đường đi chậm một chút, đừng để Tiểu Nhuỵ tụt lại phía sau, càng không được đánh nàng —— nặng nhẹ đều không được.” Thẩm Châu Hi tận tình khuyên bảo, “Đây là túi tiền, ta để chút bạc trong này, nếu thấy đồ ăn ngon thì đừng chỉ mua cho mình, nhớ phải mua cho Tiểu Nhuỵ một phần. Ta nói những cái này đệ nhớ chưa?”

Lý Côn ngây thơ mờ mịt gật đầu: “Nhớ rồi, nhớ rồi…… lắm mồm…… heo heo lắm mồm……”

Thẩm Châu Hi dặn dò xong thì nhìn hắn cúi thân thể bồ tượng của mình đi vào cửa hàng gà Tùy Ký, lúc này nàng mới yên lòng để xa phu tiếp tục lên đường.

Xe ngựa dừng trước tiệm rượu Trần Ký, Thẩm Châu Hi xuống xe mang theo Thị Nương lúc này cầm bao lớn bao nhỏ vào cửa hàng.

Cửu Nương đang lau dọn ở quầy thấy Thẩm Châu Hi và Thị Nương đi tới thì cực kỳ ngạc nhiên: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta mang cho ngươi và Tiểu Nhuỵ một ít đồ —— một ít lụa và sa tanh, còn có đồ trang sức.” Thẩm Châu Hi cười nói, “Đều là người khác tặng, ta cũng chỉ mượn hoa hiến Phật thôi.”

Cửu Nương lập tức hiểu rõ và xoa xoa tay bước nhanh đến trước bàn, hai mắt tỏa sáng lật xem vải vóc và đồ trang sức mà Thẩm Châu Hi mang tới.

“Vải vóc và đồ trang sức tốt thế này ngươi cũng không tiếc đem đi tặng người khác, quả không hổ danh là phu nhân nhà quan lớn!” Cửu Nương trêu ghẹo, “Hiện giờ nô gia cũng không dám gọi ngươi là Tương Châu phu nhân nữa, giờ phải gọi là Tiết độ sứ phu nhân! Tiết độ sứ phu nhân, nô gia hành lễ với ngài ——”

Thẩm Châu Hi lập tức kéo Cửu Nương đứng lên vfa giả vờ tức giận nói: “Ngươi cứ trêu đùa như vậy ta sẽ đưa hết cho Tiểu Nhuỵ!”

“Tùy đại nương cần mấy cái này làm gì, vẫn để nô gia chia sẻ với phu nhân đi thôi!” Cửu Nương làm nũng mà dán lên người Thẩm Châu Hi. Một cảm giác mềm mại như sóng biển khẽ chạm vào khiến Thẩm Châu Hi không nhịn được cúi đầu nhìn xuống bộ ngực khiêm tốn của mình.

Người so người đúng là tức chết người.

“Cái này chắc chắn phải là của nô gia! Nô gia nhất định phải bắt Tùy Nhụy nhường cho ta. Nô gia đúng là đang thiếu một khúc vải làm áo ngoài mùa hạ!” Cửu Nương cầm lấy một khối vải mà nói.

“Chỉ mới đầu xuân mà ngươi đã nghĩ tới mùa hạ rồi ư?” Thẩm Châu Hi buồn cười hỏi.

Cửu Nương kiêu ngạo nói: “Đối với nô gia mà nói thì ngoại trừ những lúc không mặc áo khoác sẽ lạnh chết thì quanh năm suốt tháng đều là mùa hạ.”

Thẩm Châu Hi cùng nàng ấy lật hết đống quà, Cửu Nương thấy cái này thích, nhìn cái kia cũng muốn, thỉnh thoảng còn oán giận Tùy Nhụy sao mãi chưa tới làm hại nàng ta cũng không có cách nào lựa chọn.

Qua một lúc lâu nàng ta mới nhớ tới Thẩm Châu Hi còn đứng ở đây vì thế vội mời nàng ngồi xuống.

“Đây là Tuyết Trung Xuân mới ủ, ngài thử xem.”

Cửu Nương lấy một vò rượu nhỏ từ hậu viện và cẩn thận rót cho Thẩm Châu Hi một chén.

Thẩm Châu Hi bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu lạnh lẽo khuếch tán trong miệng, nàng kinh ngạc hỏi: “Rượu này sao lại có mùi vị của băng tuyết thế?”

“Đúng rồi, bằng không sao lại có cái tên ấy?” Cửu Nương nói, “Uống một ngụm thân thể dần dần sẽ ấm hơn, dư vị trong miện cũng sẽ có thay đổi. Thế nào, có cảm nhận thấy không?”

Thẩm Châu Hi tinh tế nhấm nháp hương vị rượu trong miệng, vẻ mặt vui mừng gật gật đầu.

“Đây là Tuyết Trung Xuân.” Cửu Nương đắc ý nói, “Hiện tại ngươi cứ uống thoải mái đi, ta đã ủ thêm năm vò nữa, chờ về sau ngươi có con gái, đến ngày thành hôn mở tiệc chiêu đãi ta sẽ bao hết phần rượu mời! Nhưng ngươi đừng nói cho nam nhân nhà ngươi —— nô gia sợ hắn khuya khoắt tới trộm rượu, hắn là người không có gì là không dám làm!”

“Hiện tại hắn không có tâm tình để uống rượu đâu.” Thẩm Châu Hi nói.

“Lại có chuyện gì thế?” Cửu Nương hồ nghi nói, “Hơn nữa hôm nay nô gia ra cửa còn nghe lão nông bán đồ ăn nói đã mấy ngày tiết độ sứ đều không đi làm.”



“Ai không đi làm thế?” Tùy Nhụy tùy tiện đi vào quán rượu, trong tay cầm một cây đường hồ lô đang ăn dở, phía sau nàng là Lý Côn cầm một cây đường hồ lô đã ăn sạch.

“Điêu Nhi, lại đây.” Thẩm Châu Hi vẫy tay gọi Lý Côn tới trước mặt sau đó sờ sờ túi tiền trên hông hắn thấy vơi mất một nửa mới nói, “Tiền đệ cầm chỉ mua hai cây đường hồ lô thôi hả?”

“Còn ăn cháo dạ dày heo, bánh rán nhân thịt, bánh bông tuyết……” Lý Côn xòe bàn tay ra đếm.

“Các ngươi không cho hắn ăn cơm trưa à?” Tùy Nhụy tức giận nói, “Một đường này hắn ăn suốt, mà tự hắn ăn cũng thôi đằng này hắn còn buộc ta cũng phải ăn! Không ăn hắn còn đút cho ta nữa! Hiện tại ta no đến độ sáng mai có khi cũng không cần ăn ấy!”

Thẩm Châu Hi là đầu sỏ gây tội thấy vậy thì chột dạ nên lập tức đổi đề tài. Nàng vỗ vỗ túi tiền trên người Lý Côn và nói: “Đệ ra ngoài tự chơi đi.”

Lý Côn nhìn về phía Tùy Nhụy, nói: “Tiểu Nhuỵ cùng nhau chơi đi……”

“Tiểu Nhuỵ phải nói chuyện với tẩu tử, đệ mang tiền đi mua đồ ăn đi, hết tiền mới được về nhé?” Thẩm Châu Hi kiên nhẫn hỏi.

Lý Côn nhìn Tùy Nhụy, rồi lại nhìn Thẩm Châu Hi sau đó mới rung đùi đắc ý đi ra khỏi quán rượu.

Cửu Nương cảm khái: “…… Lý Vụ cưới được ngươi đúng là phúc phận ba đời của hắn.”

Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng có làm gì đâu.”

“Các ngươi một kẻ có chồng, một kẻ có bạn tâm giao, ân ái trước mặt gái lỡ thì như ta thật là không có lương tâm.” Tùy Nhụy la oai oái, “Ta hỏi mà các ngươi còn chưa trả lời đâu, vừa rồi các ngươi nói ai không đi làm?”

Thẩm Châu Hi thở dài kể việc Lý Thước rời đi cho hai người.

“Lý Vụ sa sút tinh thần mấy ngày, ta đã thử rất nhiều biện pháp cũng không thể khiến hắn phấn chấn hơn.” Thẩm Châu Hi hỏi, “Các ngươi có cao kiến gì không?”

Nhắc tới Lý Vụ thế là Tùy Nhụy lập tức cáu: “Quan tâm hắn làm cái gì, ta cam đoan với ngươi chỉ mấy ngày nữa là hắn sẽ lại phấn chấn ngay thôi!”

Cửu Nương hỏi: “Ngươi đã thử biện pháp trị trăm bệnh chưa?”

“Biện pháp gì thế?”

Cửu Nương hạ giọng thần bí nói: “Biện pháp trên giường.”

Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mặt.

“Đã thử……” Nàng ấp a ấp úng nói, “Nhưng tạm thời thì còn được chứ về lâu dài thì không được……”

“Vậy làm nhiều chút!”

“Không được!” Thẩm Châu Hi sốt ruột nói, “Hiện tại ta còn trẻ! Làm nữa —— thì có vết chai mất!”

Cửu Nương mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng: “…… Lý Vụ lợi hại như vậy hả?”

“Ta lừa ngươi làm gì! Thật sự không làm được!” Thẩm Châu Hi liên tục lắc đầu, lòng vẫn sợ hãi mà giấu tay ra sau.

“Ta nghe nói hắn chăm học lại khổ đọc nên còn có thể viết thơ ư?” Tùy Nhụy dùng giọng điệu châm chọc nói, “Không phải nam nhân đều thích mấy trò ngâm thơ đối câu hả?”

Thẩm Châu Hi nghe thấy ghen tuông trong lời nàng ấy thì quay đầu hỏi Cửu Nương: “Nàng ấy làm sao thế?”

“Đừng chấp nàng ta, Văn tú tài cưới vợ, là tiểu thư con nhà quan cửu phẩm.” Cửu Nương nói, “Hiện tại nàng ta đang ghen đó.”

“Ngươi mới ghen ấy! Liên quan gì tới Văn tú tài chứ!” Tùy Nhụy nói, “Cẩn thận ta mách tên hòa thượng kia rằng ngươi rất lắm mồm đó!”

“Sao lại liên quan tới hòa thượng rồi?” Thẩm Châu Hi mê mang hỏi.

“Ngươi không biết đúng không? Người quen mới của nàng là một hòa thượng vừa hoàn tục! Tóc trên đầu mới mọc được một nhúm!” Tùy Nhụy chỉ Cửu Nương và nói luôn.

“Ngươi nói bậy!” Cửu Nương đánh nhẹ Tùy Nhụy một cái, “Đó là vì hắn phải chấp hành mệnh lệnh quan trên đi làm nhiệm vụ. Ngươi lại nói hươu nói vượn đừng trách nô gia cho ngươi làm ni cô đó!”

Tùy Nhụy trợn trắng mắt, vẻ mặt khinh thường.

“Sao lại chuyển sang chuyện khác rồi?” Thẩm Châu Hi nói, “Ta tới đây là muốn các ngươi giúp ta đưa ra ý kiến mà!”

“Cầm kỳ thư họa, ngươi biết cái gì?” Cửu Nương chống cằm nói, “Nam nhân đều thích phong hoa tuyết nguyệt không phải sao?”

“Ta đều thử rồi.”

Cửu Nương thả bàn tay đang chống cằm xuống. Thẩm Châu Hi thì mang vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng cái gì Lý Vụ cũng không thích ……”

Nàng đánh đàn, Lý Vụ lăn ra ngủ.

Nàng dạy hắn chơi cờ, Lý Vụ lăn ra ngủ.



Nàng cùng hắn viết chữ, Lý Vụ lăn ra ngủ.

Nàng vẽ tranh cho hắn, Lý Vụ cũng lăn ra ngủ nốt.

Vì ban ngày ngủ nhiều nên tới buổi tối Lý Vụ rất dồi dào tinh lực mà lăn lộn nàng. Nếu còn tiếp tục như vậy thì tay nàng thật sự sẽ chai mất!

“Thế ca vũ thì sao?” Cửu Nương hỏi.

“Ta không biết hát, còn múa thì……” Giọng Thẩm Châu Hi càng ngày càng nhỏ. Nàng nhớ mẫu phi đã từng đánh chết cung nữ khâu giày múa cho nàng.

Ca vũ là thứ chỉ có nữ tử hạ lưu mới học còn con gái nhà lành thì không ai đi học cái thứ kỹ năng lấy lòng nam nhân ấy.

Tiếng cung nữ khóc lóc cùng tiếng trách cứ mang theo phẫn nộ của mẫu phi vẫn vang lên bên tai nàng.

Nhưng lúc này nàng kiên định xua những tiếng động ấy đi. Cầm kỳ thư họa, ca vũ nữ hồng, tài nghệ cũng giống xuất thân, hoàn toàn không phân cao thấp.

Nàng sẽ không để bản thân bị che mắt nữa.

“Nhưng…… thế có được không?” Thẩm Châu Hi do dự nói, “Hình như Lý Vụ cũng không có hứng thú đặc biệt với ca vũ……”

“Người khác múa và ngươi múa có thể giống nhau sao?” Tùy Nhụy khinh thường nói, “Ngươi mà có đánh rắm thì Lý Vụ hắn cũng cảm thấy thơm —— nếu không phải thế thì ngươi nói với ta, để ta tới tẩn hắn.”

Cửu Nương nhích lại gần thấp giọng nói: “Nếu ngươi cảm thấy không chắc chắn thì để ta dạy cho ngươi một chiêu. Ngươi đi tìm vài bộ quần áo của vũ nữ, đừng mặc áo trong… Bảo đảm Lý Vụ chắc chắn không nhịn được.”

“Không được, không được, không được……” Thẩm Châu Hi liên tục lắc đầu, “Ta sẽ bị mài ra vết chai mất……”

“Nô gia cũng muốn có vết chai đây này!” Cửu Nương hận sắt không thành thép mà dậm dậm chân: “Thật là kẻ ăn no căng, kẻ chết đói đầu đường……”

“Các ngươi đang nói cái gì thế?” Tùy Nhụy mê mang hỏi, “Cái gì mà vết chai hay không?”

“Hiện tại không kịp làm vũ y rồi, chậm thì cũng phải ba năm ngày, lâu thì nửa tháng cũng nói không chừng.” Thẩm Châu Hi thở dài, “Còn không bằng mua mấy cây giò heo kho về nhà thử xem……”

“Đừng!” Cửu Nương nói, “Ngươi thiếu vũ y thì nô gia cho ngươi mượn!”

“Ngươi còn múa nữa hả?” Tùy Nhụy hoài nghi.

Cửu Nương đắc ý nói: “Tuy nô gia không biết múa nhưng nữ hồng cũng tạm được. Vũ y thì không có sẵn nhưng nếu sửa qua thành một bộ mới thì cũng không lâu lắm.”

“Vậy giày múa thì sao?” Tùy Nhụy hỏi.

“Đương nhiên cũng không mất nhiều thời gian để làm.” Cửu Nương cực kỳ tự tin.

“Thế không phải được rồi à?” Tùy Nhụy nhìn về phía Thẩm Châu Hi và vui vẻ nói.

Thẩm Châu Hi do dự một lát mới nói: “Nhưng đã nhiều năm ta không múa, những gì học được trước kia sợ là ta đã quên gần hết rồi, ta sợ……”

“Sợ cái gì mà sợ!” Tùy Nhụy dũng cảm mà vỗ vai nàng, “Ta nói rồi dù ngươi đánh cái rắm thì Lý Vụ cũng cảm thấy thơm. Nếu ngươi cực khổ chuẩn bị nhiều như vậy mà hắn không cảm động —— vậy ngươi cứ việc nói cho ta để ta xử lý hắn!”

Có hai người không ngừng cổ vũ thế là Thẩm Châu Hi cũng hạ quyết tâm: “Ta còn cần mấy thứ khác nữa, các ngươi có thể giúp ta không?”

Tùy Nhụy và Cửu Nương nghe xong yêu cầu của nàng thì đồng ý luôn.

Thẩm Châu Hi đã quyết định sẽ múa thì nhạc cũng không thể thiếu được. Nhưng Tùy Nhụy và Cửu Nương đều không biết nhiều về nhạc, Thẩm Châu Hi nghĩ mãi mới cáo biệt hai người và lên xe ngựa tới chỗ Lý Thanh Mạn.

Cuối cùng nàng cũng nhờ được Lý Thanh Mạn phối cho nàng một khúc nhạc. Lúc này việc chuẩn bị cho một màn hiến vũ đã được tiến hành hòm hòm. Hiện giờ chỉ còn một việc quan trọng nhất là nàng phải lựa chọn múa điệu nào.

Mà nàng lại chỉ biết duy nhất một điệu múa.

Đó là khi nàng mười một tuổi trộm chạy tới nội giáo phường xem vũ nhạc tập luyện, sau khi trở về nàng lợi dụng điều kiện đơn sơ để gạt mọi người tự học.

Mẫu phi ép nàng học nữ hồng, khi ấy chỉ cần bị kim đâm vào đầu ngón tay một chút thôi nàng đã đau đớn đến la lên. Nhưng khi học múa, nàng té ngã dưới ánh trăng ảm đạm, đầu gối đập mạnh xuống nền đất lạnh như băng sưng u lên vậy mà nàng đều cắn chặt răng không rên một tiếng.

Nàng thích vũ nhạc, cho đến khi cung nữ giúp nàng khâu giày múa bị đánh chết ở ngoài cửa.

Nàng quyết tâm đời này không bao giờ múa nữa.

Sau khi Cửu Nương đưa vũ y và giày múa nàng ấy tự sửa tới, Thẩm Châu Hi cầm đôi giày vô cùng tinh xảo kia và ngồi trong phòng thật lâu.

Đôi giày thêu màu hồng bình thường bỗng chốc biến thành đôi giày múa vô cùng lấp lánh. Nàng vuốt ve những viên ngọc bên trên và nhẹ giọng nói: “Đời này Việt Quốc công chúa …… đã không còn nữa.”

Hiện tại đã không còn ai như vậy nữa.

Chỉ có Thẩm Châu Hi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play