Một đoàn người rất dài uốn lượn đi qua bình nguyên hoang vắng, giữa dòng người là một cỗ quan tài đen nhánh vô cùng nổi bật.
Phía trước quan tài là một chiếc xe ngựa cực kỳ khiêm tốn không có bất kỳ hoa văn nào, xung quanh là hộ vệ.
“Kẻ nào?!”
Vài tên kị binh phát hiện cách đó không xa có một người một ngựa đang chạy
tới thế là lập tức lấy giương vũ khí nhắm về phía vị khách không mời mà
đến kia.
“Ta là Vệ Sở Thiên Hộ của thành
Tương Dương, tên là Lý Thước. Ta đến để cầu kiến Tham Tri đại nhân!” Lý
Thước chậm lại, và tới gần chiếc xe ngựa được bảo vệ chặt chẽ kia.
Một kị binh mặc áo giáp nhẹ lập tức đi tới.
Yến Hồi đánh giá Lý Thước và nhận ra hắn qua vết sẹo cực nổi bật trên mặt hắn.
“Là ngươi sao?” Hắn kinh ngạc hỏi, “Là Trấn Xuyên tiết độ sứ phái ngươi tới sao?”
“Không liên quan gì tới Trấn Xuyên tiết độ sứ, là tự ta muốn tới.”
“Ngươi tới làm gì?” Yến Hồi nhíu mày hỏi.
“Chim khôn lựa cành mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ. Tiểu nhân ngưỡng mộ
thiên hạ đệ nhất công tử đã lâu nên muốn gia nhập lực lượng góp sức cho
ngài.”
“Vớ vẩn ——” Yến Hồi mất kiên nhẫn, “Ngươi thân là Thiên Hộ của Tương Dương, quan trên của ngươi đã sớm xác định, đâu có phải chuyện ngươi muốn đổi là đổi được?”
“Tiểu nhân đã xin từ chức ở chỗ Trấn Xuyên tiết độ sứ, hiện giờ tiểu nhân chỉ là một người bình thường.” Lý Thước không kiêu ngạo không siểm nịnh
nói.
Yến Hồi vừa muốn nói chuyện đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Phó Huyền Mạc truyền tới từ xe ngựa: “Để hắn lên đây.”
Yến Hồi cả kinh, vội đáp vâng.
Đoàn xe dần dần ngừng lại.
Lý Thước xoay người xuống ngựa, vừa mới đi đến trước xe ngựa đã có hai tên lính cao to lực lưỡng tiến lên lục soát toàn bộ người hắn từ trên xuống dưới, thu lại tất cả vũ khí lớn nhỏ.
Sau khi bị lấy hết vũ khí trên người thì Lý Thước rốt cuộc cũng được cho phép lên xe ngựa.
Phó Huyền Mạc ngồi trên một cái giường lót đệm, tay áo đen thêu cá bạc
khiến sắc mặt của hắn càng ảm đạm tái nhợt. Trên bàn là cuốn Thiên Tự
Văn và hoa ai vàng nạm ngọc vừa mới tìm thấy hôm qua, một chén trà đã
nguội vì xe ngựa lại di chuyển và bắt đầu gợn sóng.
“Thảo dân bái kiến đại nhân.” Lý Thước nghiêm chỉnh quỳ xuống dập đầu hành lễ.
“Đại nhân quả là có trí nhớ rất tốt.” Lý Thước quỳ gối trong thùng xe lắc lư và cung kính nói, “Thảo dân chính là người hôm qua may mắn tìm được di
vật của Việt Quốc công chúa, và được thưởng vạn lượng bạc……”
“Một năm trước ở dưới Kim Mang Các hạ, ngươi và anh mình tìm một người tên là Thẩm Huyễn.”
Lý Thước trấn định nói: “Hóa ra quý nhân ở Kim Mang Các ngày đó lại là đại nhân.”
Phó Huyền Mạc tránh không đáp mà nói: “Bên cạnh bệ hạ không có ai tên là Thẩm Huyễn cả.”
“Đám thôn phu thích nói vống lên.” Lý Thước đáp, “Nói là giúp sức cho bệ hạ
nhưng có khi chỉ là một con tôm tép cách thật xa. Cũng may hiện tại Lý
phu nhân đã không đề cập tới việc của anh trai mình nữa, có lẽ nàng ta
cũng cảm thấy hắn chắc là chết rồi.”
“Ngươi và anh mình quen biết thế nào?” Phó Huyền Mạc hỏi.
“Tiểu nhân và Lý đại nhân quen biết từ thủa hàn vi, là Lý đại nhân đi vay
mượn khắp nơi để có tiền cứu giúp tiểu nhân lúc đó bị bắt. Từ đó về sau
tiểu nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý đại nhân làm tùy tùng.”
“Đã có ân cứu mạng thì sao ngươi còn muốn thay đổi chủ nhân?”
“Trên người tiểu nhân có vạn vết chém, tất cả đều là vì Lý đại nhân. Mặc dù
ân tình có lớn thì cũng đã đến lúc trả hết. Sau đây tiểu nhân phải vì
mình mà sống chứ.” Lý Thước bình tĩnh nói, “Lý Chủ Tông nghĩa khí có
thừa nhưng tâm kế không đủ, có thể làm anh em lại không thể làm quân chủ xứng đáng. Đi theo hắn thì tiểu nhân vĩnh viễn không thể thực hiện được khát vọng của bản thân.”
“Vậy khát vọng của ngươi là gì?” Phó Huyền Mạc hỏi.
“Đại trượng phu sung sướng một đời, nên được phong hầu phong tướng, ngày ngày hưởng vinh hoa phú quý.”
Phó Huyền Mạc nhẹ nhàng cười.
“Ta từng nghe có người nói ngươi có dũng có mưu, linh hoạt biến hóa. Không
ngờ một kẻ không học vấn như Lý Chủ Tông lại có một nghĩa đệ có học thức như ngươi.”
“Tiểu nhân xuất thân thanh
lâu, thân phận ti tiện nên căn bản không có cơ hội đọc sách.” Lý Thước
cúi đầu nói, “May có người chỉ dạy, lại đọc mấy quyển sách nên coi như
tiểu nhân cũng nhận biết được mấy chữ.”
“Xuất thân thanh lâu mà vẫn có thể biết chữ thì quả là vô cùng may mắn.” Phó Huyền Mạc nói.
Hắn nhìn Lý Thước quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt nhìn sườn mặt tên kia và
chậm rãi nói: “Ta có hai vấn đề muốn hỏi, ngươi có đồng ý trả lời đúng
sự thật không?”
“Đại nhân cứ việc đặt câu hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời.”
“Ngày hôm trước ngươi ở đâu?”
Giọng Phó Huyền Mạc vừa dứt thì trong xe lập tức yên lặng.
“…… Ngày hôm trước tiểu nhân ở Lý phủ dùng cơm.” Lý Thước trả lời.
“Nhưng sao ta lại nghe nói,” Phó Huyền Mạc làm như vô ý hỏi, “Hôm trước mấy binh doanh của Tương Dương đều có giới nghiêm?”
Lý Thước ngẩng đầu đón ánh mắt của Phó Huyền Mạc và không chút hoang mang
đáp: “Buổi sáng hôm đó tiểu nhân và Thiên Hộ Lý Côn được mời đến Lý phủ
dùng bữa, sau đó có người mang theo phong thưởng tới cửa. Lý đại nhân
nghe nói Tham Tri đại nhân tới Tương Dương dâng hương nên sợ cho bỏ lỡ
cơ hội vì thế vội cưỡi ngựa lên núi đón. Lúc gần đi hắn muốn tiểu nhân
và Lý Côn về vệ sở tăng mạnh tuần tra, kịp thời chuẩn bị bảo vệ cho đại
nhân di chuyển.”
“Hóa ra là như thế.” Phó Huyền Mạc nói, “Thanh danh yêu vợ của Lý Chủ Tông là thật hay vờ?”
“…… Lý đại nhân và phu nhân quả thực tình cảm thâm sâu, chẳng qua nam tử
tam thê tứ thiếp vốn chính là chuyện thường. Lý đại nhân muốn giữ thể
diện cho Lý phu nhân nên mới không nạp thêm thê thiếp.” Lý Thước ngước
mắt, “Sao đại nhân lại hỏi chuyện này thế?”
“Với thứ gì đó danh và đồ thật không hợp nhau người ta thường có chút tò
mò.” Phó Huyền Mạc không lộ cảm xúc, thần sắc nhàn nhạt nói, “Ta cũng
chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Lý Thước kính cẩn cúi đầu chờ hắn lên tiếng nói tiếp.
“Ngươi tới đầu quân cho ta vậy Lý Chủ Tông nói như thế nào?”
“…… Lý đại nhân rất giận dữ, cho tới khi tiểu nhân lấy cái chết ra để bức ép thì hắn mới đồng ý cho tiểu nhân rời đi.”
“Tình nghĩa anh em nhiều năm ——” Phó Huyền Mạc hỏi, “Ngươi bỏ được sao?”
“Người sống trên đời tự nhiên có được có mất.”
“Nói miệng không bằng chứng, làm sao ngươi chứng minh mình có thể ‘bỏ được’?”
Lý Thước nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Phó Huyền Mạc, đôi mắt như giếng cổ
không chút gợn sóng kia như muốn nhìn xuyên qua lớp da ngoài để tìm tòi
nội tâm của hắn.
Cảm giác đè nén lặng lẽ ập vào trước mặt.
Lý Thước nói: “Tiểu nhân biết thân phận thật sự của Lý Chủ Tông.”
……
“Chàng đi tới đi lui như thế thì được cái gì? Chàng ngồi xuống nghỉ một lát đi!” Thẩm Châu Hi nói.
Lý Vụ chắp tay đi qua lại trong phòng ngủ một cách bồn chồn. Nghe Thẩm
Châu Hi khuyên bảo thế là cuối cùng hắn cũng chịu ngồi xuống. Nhưng ngồi còn chưa nóng chỗ hắn đã nghĩ tới Lý Thước rồi lại không nhịn được
mắng: “Con mẹ nó!”
Lý Vụ đấm một quyền lên bàn khiến bộ trà cụ bên cạnh rung lên.
“Lão tử cực khổ dọn nước tiểu nuôi, dọn phân nuôi hắn lớn như bây giờ! Hiện
tại cánh cứng rồi! Không nói một tiếng đã chạy! Muốn cùng thiên hạ đệ
nhất cẩu ngao du giang hồ cơ đấy!”
Lý Vụ tức muốn hộc máu mà vỗ lên bàn.
Thẩm Châu Hi đau lòng cầm lấy tay hắn: “Tay chàng vẫn đang bị thương đó!”
“Nếu hắn muốn đi theo người khác thì ta cũng không đến nông nỗi này —— nhưng cố tình lại là họ Phó kia! Cái tên thiên hạ đệ nhất cẩu này đến đánh
sụp Yển đê còn dám làm thì có gì hắn không dám làm đây? Lý Thước đi theo tên khốn họ Phó kia không sợ ngày sau sẽ phải đánh sập đê Đô Giang hay
Mân Giang à?”
Lý Vụ đầy phẫn nộ, cầm lấy
chén trà trước mặt Thẩm Châu Hi và ngửa đầu uống như trâu. Ai biết môi
vừa chạm vào nước trà mới đun thì hắn đã ré lên như quỷ gào vì chạm phải bọt nước quanh miệng. Đây là hậu quả của tức giận quá độ.
Hắn chật vật buông chén trà, nhe răng trợn mắt xoa xoa bọt nước bên khóe
miệng và nghiến răng nghiến lợi mắng: “Chờ hắn thất bại quay về —— xem
lão tử có đánh gãy chân hắn không!”
Tuy
nói thế nhưng Lý Vụ và Thẩm Châu Hi đều biết rõ đến giờ mà Lý Thước vẫn
chưa trở về thì gần như không có khả năng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý trong
thời gian ngắn.
Lý Vụ hùng hổ một ngày,
hiện giờ bọt nước cũng nổi lên, miệng cũng mắng khô, tinh lực đã gần như cạn kiệt. Cộng với hai đêm không ngủ khiến sắc mặt hắn rất khó coi, mày nhíu chặt, tầm mắt nhìn chằm chằm chén trà trước mặt.
Sau một lúc hắn vừa hối hận vừa tức giận nói: “Con mẹ nó, có chuyện gì
không thể nói đâu, sao hắn cứ một hai phải tự mình gánh…… Đến tột cùng
hắn có xem ta là đại ca của hắn không?!”
Thẩm Châu Hi chỉ có thể nắm chặt tay hắn, dùng ánh mắt như cổ vũ mà nói với
hắn: “Tước Nhi nhất định có tính toán của riêng mình. Hắn luôn là người
có chủ ý, nếu hắn đã quyết định muốn làm việc này một mình thì chúng ta
cũng nên tin tưởng hắn, tạm thời an tĩnh chờ đợi kết quả.”
“Ta chỉ sợ hắn đi xa quá không quay lại được ——”
“Nếu thật như thế,” Thẩm Châu Hi nói, “Không phải còn có chúng ta sao?”
Lý Vụ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Nếu thực sự có một ngày như vậy, chàng sẽ không mặc kệ,” thần sắc của nàng kiên định, nghiêm túc nói, “Ta cũng sẽ không.”
Lý Vụ nhíu mày trầm mặc không nói.
“Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Ta tin tưởng Tước Nhi
có nỗi khổ riêng, nếu không phải lo lắng cho an nguy của chúng ta thì
hắn sẽ không dùng cách này để rời đi.” Thẩm Châu Hi nắm chặt tay hắn
nói, “Ta và chàng cùng chờ hắn trở về.”
Còn có cách nào nữa đâu.
Em trai phản nghịch, vịt đau nhói lòng.
Lý Vụ thở dài nói: “…… Được.”
……
Yến Hồi đóng cửa xe và cung kính nói: “Thuộc hạ đã cho người theo dõi mọi
động tĩnh của hắn, nếu có chuyện chúng ta lập tức biết ngay. Người này
có âm mưu, không biết ý định thật sự của hắn là gì, công tử thật sự muốn giữ hắn lại sao?”
“Tạm thời cứ hành hạ
hắn một thời gian, xem hắn có thể ở lại bao lâu. Nếu thật lòng góp sức
thì tính sau.” Phó Huyền Mạc nhàn nhạt nói, “Kẻ vong ân phụ nghĩa cũng
có chỗ dùng đến. Tên này quả thực có vài phần tài năng.”
Yến Hồi dừng một chút mới nói: “Công tử tính làm gì với Lý Chủ Tông đây?”
Lúc trước Lý Thước đã thẳng thắn nói Lý Chủ Tông là tên giả, cũng kể chuyện ba người bọn họ đắc tội Võ Anh tiết độ sứ Thuần Vu An và phụ tá đắc lực Hàn Phùng Niên của ông ta.
Lý Chủ Tông
không cha không mẹ, xuất thân cô nhi, dùng vô số tên giả chứ không có
tên thật. Có lẽ vì là khất cái nên tầm mắt hắn không cao, thấy tiền là
sáng lên. Trước sau hắn đắc tội Tương Châu tri phủ Phạm Vì và Thuần Vu
An, Hàn Phùng Niên, Từ Châu tri phủ Vương Văn Trung. Nếu không phải Phạm Vì và Vương Văn Trung đều chết trong tay phản quân thì giờ phút này
lệnh truy nã đuổi giết Lý Chủ Tông chắc dán khắp nơi rồi, không phải chỉ mỗi Võ Anh quân.
“Một khi Thuần Vu An biết Lý Chủ Tông chính là kẻ cướp bóc Võ Anh quân……” Yến Hồi muốn nói lại thôi.
“Ở thời cơ thích hợp thì dù có biết cũng làm gì?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng
nói, “Ta giữ Lý Chủ Tông lại chẳng lẽ lại để hắn gây chuyện sao?”
Yến Hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ: Ngay từ đầu công tử đã có ý giữ Lý Chủ Tông lại!
Nâng đỡ Lý Chủ Tông lớn mạnh và để hắn cùng Thuần Vu An nảy sinh xung đột,
lúc hai bên cá chết lưới rách thì công tử có thể ngư ông đắc lợi!
“Công tử cao kiến, Yến Hồi toàn tâm nghe công tử sai bảo.”
“Còn một việc ——” Phó Huyền Mạc nói.
“Công tử cứ dặn dò.”
“Ta muốn ngươi tự mình đi giám sát một người.”
“Là ai thế?”
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT