Trương Thanh Sơn đi theo Trương Thiết Sơn ra tới nơi thì nhíu mày nhìn thức ăn trong ngực Thư Lâm, tâm tình cực kì phức tạp: "Ca, vừa rồi vì sao ca không cho đệ đi ra? Tại sao không cho đệ ra gặp nữ nhân kia? Ca thật sự tin tưởng nữ nhân kia sẽ đối tốt với Thư Lâm sao?"

Trương Thiết Sơn không nói chuyện, vẫn như cũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Thư Lâm.

Trương Thanh Sơn nắm chặt tay: "Ca, nữ nhân kia năm lần bảy lượt lại đây đưa đồ ăn cho Thư Lâm, ca không nghi ngờ sao? Nàng trước kia không phải như vậy, một người không có khả năng biến hóa nhanh như thế, dù sao đệ cũng không tin."

Trương Thiết Sơn nâng tay ngăn cản Trương Thanh Sơn nói tiếp: "Được rồi, lòng ta hiểu rõ, việc này không cần đệ nhọc lòng."

Trương Thanh Sơn há miệng thở dốc, lời đã tới bên miệng lại không thể không nuốt xuống, được, ca hắn không cho hắn quản vậy hắn sẽ mặc kệ. Nhưng nếu nữ nhân kia lại thương tổn Thư Lâm một tần nữa, hắn nhất định không buông tha cho nàng.


Trương Thiết Sơn mím môi nhìn về phương hướng Lý Hà Hoa rời đi, ánh mắt khẽ loé tên vài tia sáng.

Thư Lâm không thích ăn cơm, đồ do Trương Lâm thị làm hắn căn bản ăn không vô, dỗ như thế nào cũng đều không ăn, có đôi khi phải cố đút nhưng mới vừa nuốt xuống thì sẽ nhổ ra. Nhưng mà nữ nhân kia làm món gì thì nhóc con này tại ăn hết, hơn nữa còn ăn rất ngon.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thư Lâm thật quý trọng thức ăn nữ nhân kia làm cho hắn, quý trọng đến mức không muốn người khác chạm vào. Thư Lâm cũng rất thích nữ nhân kia đến thăm mình.

Tuy rằng hắn không rõ vì sao đứa nhỏ đột nhiên không bài xích nữ nhân kia, trong lòng hắn rất không thông, nhưng mà phàm là việc có thể càm cho Thư Lâm tốt lên, hắn đều nguyện ý làm.

Hắn biết nữ nhân kia muốn vụиɠ ŧяộʍ lại đây thăm Thư Lâm, nhưng nề hà nương hắn ở nhà không có cách nào tiến vào.


Kỳ thật hắn đã sớm thấy nàng trốn ở phía sau cây đại thụ, vì thế sau giờ ngọ hắn liền đem Thư Lâm đưa tới bàn đu dây, sau đó tự mình một mình vào nhà, ở phía sau cửa nhìn nhất cử nhất động của nữ nhân kia.

Hắn thấy nữ nhân kia thật cẩn thận cùng Thư Lâm nói chuyện, thấy nữ nhân kia cẩn thận mà đút cho Thư Lâm ăn.

Nữ nhân kia đi rồi, đứa nhỏ này vẫn ăn, thậm chí ăn rất nhiệt tình, thời điểm ăn cơm còn tự mình cầm điểm tâm ăn rất ngon, vẫn luôn ăn đến bụng nhỏ căng tròn. Sau đó, hôm sau vừa dậy thì chạy về phía bàn đu dây chứ không đi về phòng bếp nữa.

Nhưng điều làm Thư Lâm thất vọng chính là nữ nhân kia vài ngày cũng không tới, lần gần nhất nàng tới đã là tám ngày trước.

Tám ngày nàng đều không xuất hiện, không biết nàng có chuyện quan trọng gì phải làm hay không, cho nên mới không thể tới, nhưng chính là Thư Lâm lại mong nàng tám ngày, mỗi ngày đều muốn được ra chơi đánh đu, chỉ cần ôm hắn tới bàn đu dây này, đôi mắt hắn sẽ sáng lên.


May mà hôm nay nữ nhân kia lại tới rồi, Thư Lâm không phải thất vọng một lần nữa. Trương Thiết Sơn nhìn về tiểu hài tử trong lồng ngực, mím môi, ở trên đỉnh đầu Thư Lâm nhẹ nhàng cọ cọ vài cái: "Thư Lâm, ngươi không chán ghét nàng sao?"

Nếu không vì sao khi nữ nhân kia nắm lấy tay nhỏ của hắn cùng khi hôn hắn, hắn lại không bài xích như trước?

Nếu không vì sao thời điểm nữ nhân kia ôm lấy hắn, hắn lại gắt gao mà nắm lấy góc áo của nàng?

Nếu không vì sao thời điểm nữ nhân kia phải đi, hắn lại không muốn như vậy?

Rất nhiều cái "nếu không" được đưa ra để minh chứng cho sự thật trước mắt.

Nhưng rốt cuộc tất cả đã thay đổi khi nào? Lần đầu tiên ở trong lòng Trương Thiết Sơn sinh ra dao động, lúc trước hắn đuổi nàng đi thực sự là đúng hay là sai?

Lý Hà Hoa ở bên này nhanh chóng trở về thôn Liên Hoa, sau khi chuẩn bị xong toàn bộ điểm tâm ngày mai bán thì sắc trời cũng đã tối đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play