Ngoại trừ thỉnh thoảng ngẫu nhiên lên trấn bán trứng gà kiếm ít tiền ra, thì Tào tứ muội thật sự không có bất cứ thu nhập nào.

Lý Hà Hoa nghĩ đem cơ hội này cho Tào đại tỷ để nàng ấy có thể kiếm ít tiền tiêu vặt, không chỉ gia tăng thu nhập cho nàng ấy mà cũng tiện cho nàng, chờ đến lúc nàng phải đi nấu tiệc thì không đến mức phải ngừng bán điểm tâm.

Quyết định được ý này, lúc làm điểm tâm Lý Hà Hoa cố tình làm nhiều hơn hai rổ, sau đó ở lúc ăn cơm tối cùng Tào tứ muội nói ra chuyện này.

Tào tứ muội hoàn toàn bị việc này làm cho kinh hỷ, ngoài ý muốn làm cho phát ngốc, một hồi lâu sau mới tin tưởng mình gặp chuyện tốt này, cao hứng đến không biết làm sao cảm tạ Lý Hà Hoa mới tốt.

Nàng ấy biết điểm tâm Lý Hà Hoa làm ăn ngon bao nhiêu, cũng thấy qua việc bán điểm tâm của nàng có bao nhiêu tốt, đây là việc mua bán không lỗ, thậm chí trong lòng nàng ấy còn âm thầm hâm mộ Lý Hà Hoa đây, nghĩ nếu mình cũng có thể tự làm điểm tâm đi bán thì trong nhà không phải túng quẫn như vậy.


Không nghĩ tới ý tưởng tại trở thành sự thật, Lý Hà Hoa trực tiếp nhờ nàng ấy giúp đỡ bán điểm tâm, tuy rằng giúp đỡ như vậy thì tiền kiếm được không nhiều bằng Lý Hà Hoa, nhưng mà nàng ấy đã thấy rất đủ, mỗi ngày đều có thể thu vào đó là việc mà nữ nhân nông gia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tào tứ muội ở trong lòng không khỏi nói thầm: may mắn là nàng ấy giúp Lý Hà Hoa một phen, còn không phải sao, đúng là phúc báo tới.

Lý Hà Hoa thấy nhân gia kích động như vậy trong lòng cũng cao hứng theo, nói với Tào tứ muội: "Đại tỷ, tỷ giúp ta bán thì cứ bốn khối điểm tâm sẽ cho tỷ một văn tiền. Nếu tỷ có thể bán hết hai rổ thì mỗi ngày không sai biệt lắm có thể được mười văn tiền, nếu tỷ có thể bán càng nhiều thì có thể kiếm được nhiều, tỷ thấy được không?"


Tào tứ muội đã thấy Lý Hà Hoa bán rồi, tất nhiên biết hai rổ điểm tâm này rất dễ bán đi, nói cách khác nàng ấy mỗi ngày có thể kiếm ít nhất mười văn tiền, nàng ấy làm sao mà không hài lòng được? Phải biết rằng, hán tử nông gia khi nông nhàn lên trấn trên làm việc cực nhọc một ngày cũng chỉ có thể kiếm được mười văn tiền. Nàng ấy chỉ cần bán điểm tâm là có thể nhẹ nhàng mà kiếm được tiền, đương nhiên trăm phần trăm vừa lòng.

Tào tứ muội không biết cảm tạ như thế nào mới tốt, lôi kéo tay Lý Hà Hoa nói: "Đại muội tử, tỷ tỷ không biết cảm tạ ngươi như thế nào mới được, muội tốt như vậy tỷ tỷ sẽ nhớ kỹ."

Lý Hà Hoa xua tay: "Đại tỷ, tỷ đừng nói như thế. Muốn nói cảm tạ phải là muội cảm tạ mọi người, mọi người đã cho muội ở lại, cho muội ăn cơm, chút việc này của muội thì tính là gì."


Thời điểm một nhà Tào tứ muội thu lưu Lý Hà Hoa, tuy rằng không trông cậy nàng báo đáp nhưng hiện tại nhận được hảo ý của nhân gia như vậy, trong lòng vẫn rất là cao hứng, Tào tứ muội một mực cam đoan nhất định sẽ hảo hảo giúp nàng bán điểm tâm.

Lý Hà Hoa tiếp tục nói lên dự tính của nàng: "Đại tỷ, về sau muội bán ở phố đông, tỷ đi phía tây bán, hai ta phân ra như vậy sẽ không cạnh tranh. Nếu bên kia tỷ bán nhanh mà không vội về nhà, tỷ có thể đi xung quanh từng ngõ hẻm bán giống như người bán hàng rong vậy. Có một ít người ở nhà nghe được không chừng sẽ ra mua, như thế thì tỷ có thể bán nhiều thêm chút."

Kỳ thật chủ ý này Lý Hà Hoa đã sớm nghĩ tới, những buổi chiều nàng còn phải làm điểm tâm không có thời gian đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Nhưng Tào đại tỷ có thời gian cho nên Lý Hà Hoa mới nói ra chủ ý này.
Chủ ý này rất được lòng Tào tứ muội, nàng ấy vừa nghe xong liền vỗ vỗ đùi đáp: "Đúng đúng đúng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play